Sau Khi Bia Đỡ Đạn Kiêm Người Qua Đường Bị Lộ Tiếng Lòng

Chương 26

Không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại tiếng tim đập loạn xạ của Sở Từ vừa to vừa rõ.

Bùm, bùm, bùm.

Khuôn mặt thiếu niên trước mặt lạnh tanh, mái tóc đen ướt sũng dán sát trên má, từng khối cơ bắp không quá phô trương như ẩn như hiện dưới lớp áo choàng tắm rộng thùng thình, mùi hương dễ ngửi trên người anh chui thẳng vào mũi Sở Từ.

Quý Yến Lễ mím môi, im lặng nhìn chăm chú Sở Từ. Rõ ràng là anh chưa nói gì cả nhưng lại bày ra sức uy hϊếp khó nói bằng lời, cho nên tiếng nước nhỏ giọt từ người anh xuống đất cũng đặc biệt to rõ.

Tay Sở Từ run lên, bộ quần áo vốn nắm chặt ở trong lòng bàn tay thuận thế thả xuống đất, bộ đồ nhăn nheo chồng lên nhau như đống giẻ lau.

Cậu theo bản năng nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt của Quý Yến Lễ phóng tới. Trong tròng mắt đen láy của đối phương, có thể thấy rõ vẻ hoảng loạn của cậu trong ảnh ngược của bản thân.

Bầu không khí dần dần trở nên xấu hổ, Sở Từ không biết nên hình dung kết cục trước mắt như thế nào nữa. Lúc bản thân trở nên biếи ŧɦái lại bị chính chủ bắt quả tang đúng lúc như thế, giống như chuyện mở nắp chai Coca rồi bị bắn đầy người ở trước mặt bàn dân thiên hạ vậy, cậu không dám tưởng tượng nổi mình mang hình tượng gì ở trong mắt Quý Yến Lễ nữa.

Sở Từ nuốt xuống một ngụm nước miếng, cậu tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

[A a a a a a, cậu đi ra khi nào cũng được hết mà, sao cố tình lại ra ngoài đúng lúc này chứ!]

[Gϊếŧ tôi đi! Tôi không muốn sống nữa!]

[Mình nên giải thích như thế nào thì Quý Yến Lễ mới có thể tin rằng mình thật sự không có biếи ŧɦái mà đi hít ngửi quần áo của cậu ta đây!]

[Nếu không thì… Dứt khoát đánh ngất cậu ta, sau đó lừa cậu ta là đang nằm mơ.]

Chữ cuối cùng vừa nói xong, thiếu niên trước mặt như thật sự đã hạ quyết tâm gì đó, Quý Yến Lễ nhìn thấy cậu bỗng mở to hai mắt, bàn tay buông thõng bên hông đột nhiên nắm chặt lại, ánh mắt nhìn anh đầy u ám. Dù sắc mặt vẫn tái nhợt do sốt cao, nhưng không thể che giấu sự ác ý trong mắt cậu.

Quý Yến Lễ nhíu mày. Trước khi Sở Từ đứng lên ra tay, đầu tiên là anh nắm lấy bả vai thon gầy của đối phương, đè Sở Từ đang ngo ngoe rục rịch về lại vị trí cũ.

Sở Từ: “?”

“Từ từ.” Quý Yến Lễ cảm thấy huyệt Thái Dương của mình giật mạnh, lòng bàn tay trắng nõn vuốt ve lớp quần áo trên vai Sở Từ hai cái, nói: “Vừa rồi, cậu bị sốt nên ra rất nhiều mồ hôi, quần áo trên người ướt hết rồi.”

Sau đó, anh khom lưng nhặt bộ quần áo rơi xuống đất, nhét vào tay Sở Từ: “Bộ đồ này, cậu đi thay trước đi.”

Lời vừa dứt, Quý Yến Lễ chẳng cho Sở Từ có cơ hội phản ứng, anh ngồi dậy, đi vài bước đến tủ quần áo gần đó, lục lọi một hồi tìm được một cái áo sơ mi mới tinh.