Quý Yến Lễ thấy cậu đột nhiên cúi đầu, đến khi ngẩng đầu lên, đáy mắt đong đầy tình ý ngay cả đêm đen cũng không thể che đậy.
Sở Từ nắm lấy tay Quý Yến Lễ, liếc mắt đưa tình nói: “Cậu lương thiện như thế nhất định là thiên sứ bất cẩn lạc đường ở chốn hồng trần, tôi cam tâm tình nguyện dâng toàn bộ mọi thứ cho cậu.”
Vài giây sau, giọng nói cứng đờ của Sở Từ biến mất trong không khí.
Một giây, hai giây, ba giây.
Quý Yến Lễ nhìn thấy người trước mặt đột nhiên như được thay bằng một nhân cách khác, cậu ném tay của anh tựa như đang vứt một túi rác, sau đó cái mông nhỏ nhanh chóng lùi ra sau đến khi chạm tới mép giường, cả người suýt rớt xuống giường.
Sở Từ hoảng sợ trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó tin rồi còn bụm miệng mình lại.
[Mình vừa mới nói cái gì vậy…]
[Mình vừa mới nói cái gì đó!!!]
[Mấy câu ghê tởm đó được thốt ra từ trong miệng của mình à?! Mình bị ma nhập rồi hả?!!]
[Nghe này! Mặc kệ mày là ai! Hãy mau cút ra khỏi người tao đi!!]
[Chịu không nổi… Nói thêm một chữ nữa chắc là ói ra quá…]
Phản ứng của cậu quá dữ dội, tựa như mấy câu mới nói là bị ai điều khiển nói ra vậy. Quý Yến Lễ không thể không nhìn chằm chằm vào cậu, anh sợ đối phương thật sự không thể chấp nhận nổi rồi trực tiếp nhảy lầu mất.
Nhưng mấy câu vừa rồi là nói với anh… Kỳ quái thật đó.
Quý Yến Lễ lắc đầu.
Bộ khủng bố đến thế sao?
Tấm chăn hoàn toàn rớt khỏi người cậu, cơn gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi qua người Sở Từ khiến cậu chợt rùng mình một cái.
Quý Yến Lễ yên lặng thở dài: “Cậu không cần kích động như vậy, vừa mới hạ sốt, cảm xúc thay đổi quá lớn không tốt cho cơ thể.”
Anh hạ giọng, giọng điệu bình thản mang theo chút trấn an: “Tôi đi hâm nóng đồ ăn cho cậu.”
Nói xong, Quý Yến Lễ xoay người xuống giường, thuận tay mở đèn trong phòng lên, Sở Từ nhìn thấy bóng dáng rời đi của anh, trái tim đập loạn xạ mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Cậu chui vào trong chăn lần nữa, cậu vừa suy nghĩ có phải phản ứng của mình quá khích làm cho Quý Yến Lễ nghi ngờ cái gì hay không, vừa cảm thấy Quý Yến Lễ rất thấu hiểu lòng người. Thế mà anh lại không hề chất vấn vì sao cậu lại nói mấy câu làm anh khó xử.
Tiếng leng ka leng keng nho nhỏ từ bên ngoài truyền tới, Sở Từ cắn môi dưới, rối rắm cụp mắt ngồi ngây ngốc. Đúng lúc này, Bé tám xuất hiện ở bên cạnh cậu, quả cầu lông xù xù bay xung quanh Sở Từ.