Sau Khi Bia Đỡ Đạn Kiêm Người Qua Đường Bị Lộ Tiếng Lòng

Chương 22

Tiếp theo, Quý Yến Lễ bất ngờ nghe được một tiếng nổ mạnh chói tai cùng mấy câu...

[Mình không sạch sẽ nữa rồi!!!]

[Con sói mắt trắng này dám sờ soạng thân thể của mình!!!]

[Thân thể trong trắng ngọc ngà của tôi!!!!]

Quý Yến Lễ: “?”

Cả người Sở Từ run rẩy, ngón tay thon dài bấu lớp quần áo đến nỗi bèo nhèo, cậu nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi thật sâu. Sau vài lần bồi hồi ấp ủ tốt lời nói ở bên miệng, vừa định há miệng ra…

Giây tiếp theo, Sở Từ có cảm giác tóc mái trên trán bị ai đó vén nhẹ lên, lòng bàn tay hơi lạnh bao trùm lên vầng trán nóng bỏng của cậu. Khi lòng bàn tay mềm mại cọ nhẹ qua trán, Sở Từ bỗng ngớ người ra, toàn bộ những câu nói đã chuẩn bị sẵn đều tan biến trong hư vô.

Quý Yến Lễ trầm mặc cúi người lại gần, mùi hương thoang thoảng trên người anh cũng theo đó xông vào xoang mũi, hàng lông mi dày rậm rũ xuống, ánh mắt quét qua sống mũi cao thẳng của thiếu niên trước mặt một vòng.

“Hình như không còn sốt nữa.” Anh thở phào một hơi, hơi thở lạnh lẽo đầy lôi cuốn lướt qua mặt Sở Từ: “Nhiệt độ cơ thể gần 40 độ, cũng may là hôm nay thầy giáo y tế chưa về nên tôi mới có cơ hội đi lấy thuốc hạ sốt cho cậu.”

Sở Từ ngước mắt lên, không biết có phải là phản ứng bản năng của nguyên chủ đang quấy phá hay không, cậu cảm thấy trái tim đang căng chặt tê dại, tiếng tim đập “Bùm bùm” sắp tràn ngập cả căn phòng yên tĩnh này rồi.

“Haizzz.” Quý Yến Lễ như đã nhận ra cái gì, ấn lòng bàn tay dán lên trán Sở Từ càng sát hơn tý: “Sao hiện tại lại bắt đầu nóng lên, có phải lại sốt nữa rồi không?”

Sau đó, cánh tay của Quý Yến Lễ bị nắm chặt, Sở Từ nỗ lực thoát khỏi cảm giác toàn thân mềm như bông, cậu cứng rắn tách tay của Quý Yến Lễ ra khỏi trán mình.

“Không, không có.”

Mở miệng ra là tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu.

Thiếu niên trước mặt ẩn thân trong bóng tối, Sở Từ không thấy rõ vẻ mặt hiện giờ của đối phương, chỉ thấy im lặng vài giây, anh mới nói tiếp: “Như vậy à… Vừa rồi, có phải là cậu muốn nói cái gì không?”

Giọng nói trầm thấp từ tính từ đỉnh đầu truyền đến, hiện tại Sở Từ có cảm giác trái tim mình sắp nhảy từ cổ họng lọt ra ngoài rồi.

“Ừ…”

Xong đời.

Buff si tình mà hệ thống trang bị cho cậu lại bắt đầu khởi động rồi!

Sở Từ thầm cảm thấy không ổn, cậu nhanh chóng rụt tay lại định bụm miệng mình, không ngờ vẫn chậm một bước.