Lúc Sở Từ tỉnh lại, sắc trời đã chập choạng tối.
Cơn mưa nặng hạt đã tạnh, từng hạt nước mưa tích tụ trên mái hiên nhiễu từng giọt xuống. Sở Từ thong thả chớp mắt, khóe mắt vẫn còn nhập nhèm chưa tỉnh ngủ.
Đầu óc vẫn chưa minh mẫn lắm, mơ màng nặng nề như một thùng hồ nhão, tóc mai bị mồ hôi thấm ướt, nhưng quần áo trên người lại khô ráo, không còn cảm giác dinh dính như trước.
Hoàn cảng xung quanh đen như hũ nút, chỉ có ánh đèn lờ mờ ở ngoài rọi vào, Sở Từ mơ màng chuyển động tròng mắt, quan sát cái chăn đang đắp trên người rất ấm áp, cảm giác toàn thân ấm áp dễ chịu làm cậu nhịn không được muốn ngủ tiếp.
Đầu óc của cậu từ từ thả lỏng sắp lim dim mắt, cho đến khi bên tai nghe thấy một tiếng hít thở rõ ràng.
Bình tĩnh, vững vàng, nhưng lại không phải là tiếng hít thở của cậu.
Cái đầu rối bời chậm chạp bắt đầu động não, cơn buồn ngủ đang ập đến lập tức đã tan biến sạch sẽ. Sở Từ phản xạ có điều kiện mà mở to hai mắt, cậu bật dậy thật mạnh trên giường như lò xo được đè xuống rồi buông ra.
Hành động này quá mạnh nên lập tức ảnh hưởng đến người ở bên cạnh, đối phương kêu lên hai tiếng, chống thân mình ngồi dậy, vừa dùng một bàn tay xoa mắt vừa lầm bầm: “Cậu làm gì thế?”
Giọng điệu nghe cũng chẳng thân thiện chút nào, phần nhiều là cảm giác mất kiên nhẫn khi bị người khác quấy rối giấc mộng đẹp.
Nhưng giọng đó nghe rất quen, Sở Từ mới nhớ ra, mình bị sốt rồi ngất xỉu sau khi tới ký túc xá của Quý Yến Lễ.
Nói cách khác… Hiện tại, cậu đang ngồi ở trên giường của Quý Yến Lễ.
Người nằm ngủ ở bên cạnh cậu… Là Quý Yến Lễ!
Sở Từ lập tức mất bình tĩnh.
Cậu nhanh chóng vươn tay ra sờ soạng người mình từ trên xuống dưới, như là sợ đối phương đã làm chuyện dơ bẩn gì với mình vậy. Quần áo được mặc trên người cậu to rộng, cảm xúc sờ vào chất vải rất tốt, còn mang theo một mùi bồ kết thoang thoảng.
Đây tuyệt đối không phải là bộ đồng phục rách rưới cũ của cậu!!
“Quần áo của tôi đâu?!” Sở Từ theo bản năng hỏi.
Quý Yến Lễ hé nửa con mắt thấy cậu, thấy lạ nên nói: "Bộ đồ của cậu ướt hết rồi, tôi giúp cậu thay một bộ mới.”
“Nhưng cậu quá gầy, quần áo của tôi không vừa với cậu nên đành phải chọn một bộ nhỏ nhất.”
Giọng của anh trong trẻo mang theo giọng mũi lười nhác. Nói xong, Quý Yến Lễ mới nhận ra Sở Từ ngồi cách mình không xa bỗng bất động.