Tựa như lúc bị đập vào đầu thay anh ở trong nhà vệ sinh, sau đó lại lo mình sẽ bị ngất nên chỉ ném cho Quý Yến Lễ một câu “Tôi đau quá à!”, sau đó lại tự ném bản thân tới trước mặt Quý Yến Lễ mà không có chút phòng bị nào.
Quý Yến Lễ đứng tại chỗ rất lâu, chờ cho tâm lý “Phiền quá” tan biến, anh mới bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Cuối cùng còn không phải là tôi ôm cậu sao.”
Anh khom lưng, thật cẩn thận ôm lấy bờ vai đơn bạc của thiếu niên, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu lên.
Nhẹ quá.
Xương lồi gồ lên nên hơi cộm tay.
Lòng bàn tay Quý Yến Lễ nhéo đầu vai của thiếu niên.
Thiếu niên ngoan ngoãn dựa vào trong l*иg ngực anh, cái đầu xù xù dựa vào ngực Quý Yến Lễ, cánh môi mềm mại mấy máy, không biết là cậu đang nói cái gì.
Đi vài bước về phòng, Quý Yến Lễ nhẹ nhàng đặt cậu ở trên giường, cái nệm lạnh như băng làm thiếu niên phản xạ có điều kiện run rẩy rất dữ dội. Tiếp theo, cậu hành động theo bản năng mà tự động cuộn tròn người lại.
Cậu lạnh đến mức hai hàm răng va lập cập, Quý Yến Lễ thấy vậy thì đắp chăn cho cậu. Chờ đến khi nhiệt độ từ từ ấm lên trong lớp chăn, người nằm trên giường không còn biểu hiện khác thường gì nữa, hơi thở đều đều, bụng phập phồng với độ cong không lớn, Quý Yến Lễ duỗi ngón tay ra thử vài lần, xác định xem cậu còn sống hay không.
Làm xong toàn bộ, Quý Yến Lễ nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.
Điện thoại rung liên tục ở trong túi, tiếng chuông reo trong căn phòng yên tĩnh cực kỳ đột ngột, Quý Yến Lễ đóng lại cửa phòng, móc điện thoại ra xem ai gọi tới, giữa hàng chân mày xinh đẹp nhíu lại.
Anh mím chặt môi, ánh mắt đảo qua rồi dừng lại ở trên tô mì gói đã lạnh tanh, sau đó lại dời đi, anh chú ý tới vật đang nằm trên sàn nhà.
Quý Yến Lễ đi qua đó, anh ngồi xổm xuống, nhặt được một tấm thẻ học sinh.
Tấm thẻ nằm gọn ở trong lòng bàn tay, bên dưới logo và tên trường là một tấm ảnh chụp.
Người trong ảnh chụp nhìn chằm chằm vào phía trước với vẻ mặt vô cảm, tóc mái trên trán được vén ra sau tai, chỉ có một đôi mắt ảm đạm vô hồn.
Quý Yến Lễ nhìn chăm chú vào gương mặt trong ảnh chụp, điện thoại trong tay lại reo lên, anh bắt máy luôn.
Tuy nhiên, không đợi cho người ở đầu dây bên kia kịp mở miệng, Quý Yến Lễ đã lãnh đạm ném một câu: “Đêm nay, tôi ở lại trường, không về nhà, không cần cử người tới tìm tôi.”
Một câu nói ngắn ngủn được thốt ra rất nhanh như là sợ đối phương từ chối vậy, anh nhanh chóng cúp máy.
Xung quanh lại yên tĩnh lần nữa.
Sự chú ý của Quý Yến Lễ quay lại tấm thẻ học sinh đang cầm trong tay.
Bên cạnh ảnh chụp có thêm ba hàng chữ thẳng tắp.
Vị trí đầu tiên đề họ tên in hai chữ.
…Sở Từ.