Sở Từ nhìn bóng dáng bận rộn của Quý Yến Lễ trong phòng bếp, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương của mình giật giật. Bộ ý đuổi người của mình không rõ ràng sao, hay là nên nói da mặt của Quý Yến Lễ quá dày rồi!
Nhưng dù sao chỗ này cũng là lý túc xá Quý Yến Lễ, Sở Từ cũng không có mặt mũi nói thêm gì nữa.
Cậu ngồi trên sô pha, nghe tiếng bước chân ở phòng bếp đằng sau, quần áo trên người vẫn ẩm ướt, dán trên da thịt khiến cậu lạnh đến thấu xương. Ở bên ngoài cửa sổ lại đổ cơn mưa nhỏ, những giọt mưa nện ở trên bệ cửa, tiếng “Tí tách” phóng to hết cỡ trong căn phòng trống trải.
Âm thanh hơi thôi miên đó làm cho một người đang có đầu óc không được tỉnh táo như Sở Từ càng trở nên mơ màng hơn, cậu nằm liệt trên sô pha với cơ thể không có chút sức, mí mắt nặng nề từ từ sụp xuống.
Quý Yến Lễ bưng một cái nồi nóng hổi bốc khói đi ra. Sau khi đặt nồi trên bàn ở phòng khách, vừa quay đầu qua thấy Sở Từ nằm im trên sô pha.
Hàng lông mi của cậu hơi rung rinh một chút. Sau đó, anh lẳng lặng đi qua đó, ngừng ở bên cạnh sô pha.
Thiếu niên dựa đầu vào gối mềm, tóc đen trên trán tản ra, lộ ra mí mắt trắng trẻo, hàng lông mi dày rậm bao trùm mí mắt, không khống chế được mà run rẩy, có vẻ như chủ nhân của nó ngủ không ngon.
Gương mặt cậu hồng đến bất thường, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên, loáng thoáng thấy được đầu lưỡi đỏ tươi giấu ở bên trong.
Quý Yến Lễ nâng tay lên, chạm vào làn da nóng bỏng của đối phương.
Đại khái là chưa kịp thay bộ quần áo ướt trên người, cộng thêm chuyện bị trúng gió trên đường tới ký túc xá nên cậu mới bị sốt.
Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên khiến lòng bàn tay của Quý Yến Lễ rát bỏng.
Trong ký túc xá không có thuốc hạ sốt, thậm chí ngay cả nhiệt kế cũng không có. Quý Yến Lễ rất hiếm khi gặp phải tình huống này, bởi vì ngày thường anh sẽ không mang bất cứ ai tới chỗ ở của mình.
Lần này… Cũng chỉ là một ngoại lệ mà thôi.
Quý Yến Lễ đứng dậy, anh đang do dự có nên đi ra ngoài mua thuốc hay không. Đúng lúc này, anh có cảm giác vạt áo của mình bị người ta kéo lại.
Anh cụp mắt xuống, ngón tay thon dài của thiếu niên vô thức túm góc áo của anh, đầu ngón tay cũng ửng hồng vì sốt.
Đôi môi mỏng đỏ hồng mấp máy nhẹ nhàng, lầu bầu được hai chữ thật nhỏ giống như tiếng mèo kêu: “Tôi lạnh.”
Mặc kệ là khi nào, tiếng của người trước mặt vẫn luôn rất nhỏ, âm lượng nho nhỏ phiêu diêu khắp bốn phía, chờ bị Quý Yến Lễ nắm giữ.