Quý Yến Lễ quét nhìn cậu từ trên xuống dưới vài lần, cười như không cười rồi nghiêng đầu, vẻ mặt giống một con hồ ly ranh ma: “Thật sự không đói bụng sao?”
Được rồi.
Sở Từ trợn trắng mắt ở trong lòng.
Không đói bụng là giả.
Chủ yếu là không muốn ở chung với Quý Yến Lễ thôi.
Cậu có thể cảm nhận được, bởi vì linh hồn của mình vừa xuyên qua nên còn chưa hoàn toàn thích ứng được với thân thể này, dẫn tới mỗi lần đối mặt với Quý Yến Lễ, phản ứng bản năng của nguyên chủ có thể dễ dàng khống chế được cậu. Không những vậy, trước mắt cậu phải chung đυ.ng với Quý Yến Lễ thời gian dài như vậy, trái tim cậu cứ đập “Bùm bùm” cực nhanh như người bị bệnh tim vậy.
Trong lòng nếu như có con nai con đang nhảy nhót…
Có lẽ nó đã tự đâm đầu chết mất tiêu rồi.
Cho nên, cậu cần có một không gian không có Quý Yến Lễ ở đó!
“Không đói bụng.” Sở Từ nhìn thẳng vào mắt Quý Yến Lễ quả quyết nói: “Nhìn thấy cậu là tôi no rồi.”
“Cậu chính là thức ăn tinh thần của tôi.”
Để phối hợp với câu nói đó, thậm chí cậu còn làm bộ làm tịch nuốt mấy ngụm nước miếng.
Đầu tiên là Quý Yến Lễ mất vài giây để nghi ngờ, rồi sau đó đáy mắt dâng lên ý cười cuồn cuộn: "Có vẻ như cậu không thích nói chuyện, nhưng mấy câu vừa nói… Nghe rất kỳ lạ.”
Âm tiết cuối cùng biến mất ở trong không khí.
Giây tiếp theo, bầu không khí nhanh chóng giảm xuống.
Quý Yến Lễ trơ mắt quan sát vẻ mặt của thiếu niên trước mặt từ ngỡ ngàng chuyển sang dữ tợn. Sau đó, anh lại nghe được mấy câu oán trách hờn dỗi như đúng dự đoán của mình.
[Được, được, được, toàn thế giới này chỉ có cậu không kỳ lạ, là cậu lợi hại nhất.]
[Phiền cậu cách tôi xa một chút được chưa!]
[Tôi có hội chứng sợ đám đông, sợ quá nhiều ánh mắt nhìn mình!]
[Trời gϊếŧ tôi đi, thật muốn liều mạng với cậu!!! 】
Quý Yến Lễ cụp mắt xuống, nhìn xoáy tóc trắng trên đỉnh đầu thiếu niên. Thật lâu sau, anh mới nghe thấy câu trả lời muộn màng của đối phương: “… Chỗ nào kỳ lạ chứ?”
Tiếng nói nhỏ đến độ đáng thương, so sánh với mấy câu tiếng lòng hùng hổ hung hăng giống như lập tức muốn hủy diệt thế giới, quả thực giống như bị nhân cách phân liệt vậy.
“Không có gì.”
Quý Yến Lễ nhìn cậu một cái thật sâu.
Tiếp theo, anh xoay người đi vào phòng bếp, mở một cái tủ ra tìm kiếm.
“Đã lâu không có tới ký túc xá, chỉ còn lại có hai gói mì, tôi xem hạn sử dụng thì vẫn còn, nấu mì ăn nhé.”
Anh cũng không cần Sở Từ trả lời. Vừa nói xong, anh liền xé bao bì ra, tìm một cái nồi sạch sẽ, bắt nước sôi, bắt đầu nấu mì.