Sau Khi Bia Đỡ Đạn Kiêm Người Qua Đường Bị Lộ Tiếng Lòng

Chương 17

Làm một nhân vật đạt chuẩn trong tiểu thuyết ngọt sủng, thụ chính trong nguyên tác là Quý Yến Lễ có thiết lập dịu dàng lương thiện, không chỉ mềm lòng mà còn hơi nhu nhược, là hình tượng điển hình cho một đứa bé trưởng thành trong tình yêu vô bờ như hũ mật ngọt ngào, đặt đạo đức lên đầu, ngay cả nói dối cũng làm không được.

Nhưng vì sao… Loạt hành vi vừa rồi của Từ Quý Yến Lễ khiến Sở Từ loáng thoáng cảm thấy, có vẻ anh cũng không ngây thơ dễ lừa giống như mấy dòng miêu tả trong truyện vậy.

Ngược lại… Hình như còn có chút hư hỏng khó tả nhỉ?

Sở Từ nhớ lại cảnh tượng trong phòng y tế hồi nãy mà chợt cảm nhận vậy.

[Không phải là cậu ta cố ý đó chứ?]

Tiếp theo, “Cạch” một tiếng, tiếng tra chìa khóa vào ổ cắt ngang suy nghĩ của Sở Từ, Quý Yến Lễ xoay người lại, nhích người sang bên cạnh một bước, chừa cho Sở Từ một lối đi.

Trong phòng không có bật đèn, đèn trên hành lang còn bị hỏng mất một cái, một bóng đèn cách cái gần nhất mấy mét chiếu rọi xuống mặt Quý Yến Lễ làm dịu sườn mặt lạnh lùng sắc sảo của anh.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, giọng nói bình thản: “Vào đi.”

Sở Từ chớp chớp mắt, lẳng lặng gật đầu, sau đó lách người đi qua Quý Yến Lễ tiến vào trong phòng.

Trường trung học Thành Thanh là trường tư lập, điều kiện gia đình của học sinh nhập học đều không tồi, ký túc xá được bài trí khá bình thường, một phòng cho hai người ở. Ngoài Quý Yến Lễ, chẳng những anh được ở riêng một mình một phòng, mà phong cách bài trí phòng ở còn tốt hơn gấp đôi so với những căn phòng khác.

Quý Yến Lễ mở đèn trong phòng khách, Sở Từ đứng tại chỗ quan sát xung quanh một vòng, phòng sạch sẽ ngăn nắp như có người thường xuyên tới quét tước, nhưng cũng không hề dấu vết có người từng ở qua.

Gạch lát sàn sáng bóng phản chiếu ảnh ngược của Sở Từ, cậu cúi đầu mím môi, nâng một chân lên nhưng sau đó lại không biết nên dừng ở đâu.

“Làm sao vậy?” Quý Yến Lễ thấy cậu đứng bất động, sau khi thả ba lô xuống, anh lấy ra một đôi dép lê mới tinh từ tủ giầy bên cạnh, nói: “Tôi không thường xuyên ở lại trường, chỉ thỉnh thoảng ghé qua thôi, giáo viên sẽ hỗ trợ cử người qua đây quét tước, cho nên trông rất sạch sẽ.”

Nói xong, anh ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vô hại với Sở Từ: “Cậu không cần câu nệ gì đâu, chúng ta đều là bạn học mà.”

Sở Từ không nói gì, cậu chỉ mín môi yên lặng thay dép.

“Căn phòng nằm cuối là của tôi.” Quý Yến Lễ chỉ vào một căn phòng đóng chặt cửa nói: “Đêm nay, cậu ngủ ở đó đi.”

“Đúng rồi.”

Sở Từ còn chưa kịp trả lời, Quý Yến Lễ như nghĩ tới cái gì.

“Đã muộn như vậy cậu cũng không ăn cái gì nhỉ? Nếu không thì tôi làm đại một món cho cậu ăn lót dạ nhé?”

Quý Yến Lễ thuận thế vén tay áo lên, chuẩn bị di chuyển tới phòng bếp nhỏ trong ký túc xá.

Sở Từ vội vàng ngăn cản: “Thật ra, tôi không phải là đói lắm, không cần làm phiền…”

Cậu còn chưa nói xong, bụng nhỏ đã vang lên một tiếng “rột rột” không phối hợp với cậu.

Tiếng này không lớn, nhưng lại đủ để cho hai người ở đây đều nghe thấy.

Sở Từ: “…”

Thật mất mặt.