Đầu Quý Yến Lễ dựa sát vành tai cậu, giọng nam dịu dàng đầy từ tính chui vào màng nhĩ Sở Từ.
“Ngay cả đứng cũng không vững, lại còn muốn dập đầu với tôi nữa.”
Anh khẽ cười một tiếng.
“Có cần tôi ôm cậu không?”
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai Sở Từ, cơn ngứa tê dại chui xuống làn da rồi xâm nhập vào xương cốt, Sở Từ bỗng cảm thấy đầu mình “Ong” một chút, tiếp theo cậu giống như một con thỏ bị dọa sợ, một bàn tay vươn ra che lỗ tai lại, “soạt” một tiếng bật nhảy ra thật xa.
Cậu trừng to đôi mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Quý Yến Lễ, môi mỏng run rẩy, ấp úng nói không được một câu hoàn chỉnh: “Cậu… Cậu…”
Quý Yến Lễ nhướng mày, có vẻ phản ứng của người thiếu niên trước mặt đã chọc cười được anh, anh thẳng sống lưng, nỗ lực đè lại khóe môi đang cong lên của mình: “Xem ra, cậu rất có tinh thần, chắc là không phải vấn đề gì lớn. Hiện tại hết mưa rồi, mau quay về ký túc xá đi.”
Nói xong, Quý Yến Lễ xách cái ba lô màu đen đặt trên ghế cạnh giường bệnh lên, anh không vội không chậm mà lướt qua trước mặt Sở Từ.
Cảm nhận được hơi thở thuộc về đối phương đang chậm rãi tới gần, Sở Từ theo bản năng ngửa người ra sau, dáng vẻ như đang tránh né sự xâm phạm của đối phương, vành tai đỏ đến đáng sợ, bị ai nhìn thấy cũng sẽ có mấy suy nghĩ không trong sáng, Sở Từ dùng tay khảy mớ tóc mai ở thái dương che đi lỗ tai đỏ bừng mờ ám của mình.
Hai người một trước một sau mà đi ra khỏi phòng y tế.
Trên bầu trời xám xịt vẫn còn nét tang hoang, không khí vẫn còn ẩm ướt, cơn gió lạnh thổi qua vầng trán bị thương của Sở Từ.
Cậu đi theo sau Quý Yến Lễ. Quý Yến Lễ cao hơn cậu một chút, tốc độ đi bộ cũng không chậm, Sở Từ cần phải chạy bước chậm mới có thể đuổi kịp anh. Cũng không biết có phải là anh cố ý hay không, có đôi khi khoảng cách khá xa, Quý Yến Lễ lại sẽ lén giảm bớt tốc độ lại, chờ khoảng cách giữa mình và Sở Từ được rút ngắn lại, anh mới khôi phục lại tốc độ ban đầu.
Vì thế, một đoạn đường ngắn ngủn đi từ phòng y tế đến ký túc xá lại khiến Sở Từ rất vất vả. Khi Quý Yến Lễ ngừng trước cửa phòng cuối cùng trên lầu 5 ký túc xá nam, Sở Từ mới có cơ hội đỡ eo nhỏ để thở dốc.
Cậu cau mày, l*иg ngực phập phồng rất dữ, tóc mái quá dài trên trán che khuất mắt. Sở Từ vừa thở hổn hển vừa hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm dáng vẻ mở cửa của Quý Yến Lễ.