Anh bước nhanh đến dưới lầu khu dạy học. Đến khi đi ngang qua một chỗ, Quý Yến Lễ có một cảm giác hình như mình đã gặp qua chuyện gì đó ở đây rất lạ.
Nhưng anh không nhớ nổi.
Anh ma xui quỷ khiến mà dừng chân lại, ngước mắt đảo qua một vòng chung quanh. Lúc này, mặt trời trên cao bị một tầng mây đen dày che khuất, toàn bộ thế giới bị bóng tối bao phủ.
Cơn gió nóng rát cuốn lấy vạt áo của anh, thuận thế cuốn theo một phong thư bay tới chân Quý Yến Lễ.
Quý Yến Lễ cúi đầu, nhìn chằm chằm phong thư màu hồng phấn nằm dưới chân vài giây, sau đó anh khom lưng nhặt nó lên.
Phong thư đơn giản chỉ có một vài họa tiết trái tim màu hồng nhạt, góc phải bên dưới có một hàng chữ viết thanh tú.
Bên trên viết ngắn ngủn bốn chữ: [Gửi Quý Yến Lễ.]
Gió ở bên ngoài cửa sổ lại lớn một chút.
Từng giọt mưa rào rơi xuống bệ cửa bắn ra mấy giọt nước mưa thật nhỏ, mấy nhánh cây xum xuê bên ngoài đập vào cửa kính vang lên những tiếng “Lạch cạch, lạch cạch” nho nhỏ xuyên thẳng tới màng nhĩ của Sở Từ.
Một tay cậu chống cằm, ngước mắt nhìn chằm chằm giáo viên trên bục giảng tới ngây ngốc, một tay khác đang xoay cây bút bi, ngón tay trắng nõn cực kỳ linh hoạt. Đã qua nửa tiết, cây bút trong tay cậu cũng chưa từng rơi xuống.
Sở Từ nào còn tâm trạng nghe giáo viên đang giảng cái gì, ánh mắt cậu thường xuyên ngó sang cái bàn đầu tiên không có ai ngồi. Đã lâu như vậy rồi, Quý Yến Lễ luôn luôn không đến muộn, không về sớm lại không về lớp á hả?
“Ký chủ, bây giờ Bé tám tuyên bố nhiệm vụ thứ hai cho cậu nha.”
Một quả cầu màu đen lông xù xuất hiện ở trước mắt Sở Từ, cặp mắt màu trắng chớp hai cái: “Xét thấy ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên không tồi, cho nên bây giờ sẽ có cốt truyện liên quan tới nhiệm vụ tới hỗ trợ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở Từ liếc nó một cái, không nói gì.
Tiếng của Bé tám ngoài cậu ra sẽ không có người thứ hai nghe thấy.
“Nhiệm vụ tiếp theo là…” Bé tám dừng một chút, nói tiếp: “Giấu một món quần áo của thụ chính.”
Sở Từ vừa nghe xong, trí tưởng tượng đang bay xa lập tức quay về: “Cái gì?!”
“Giấu một món quần áo của thụ chính.”
Bé tám lặp lại thêm một lần với ngữ điệu giống y như lúc nãy.
Sở Từ có cảm giác mắt mình đang giật giật.
Cậu biết yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ của mình trên thực tế là tâm nguyện chưa hoàn thành lúc còn sống của nguyên chủ.
Nhưng giấu… Một món… Quần áo…. Đàn ông…
Ủa, đây là tâm nguyện của một người bình thường hả?!!!
Nguyên chủ này… Không phải là tên biếи ŧɦái đó chứ!
Rất bất lực.
Rất muốn chạy trốn.