Cái người bị đám đông vây quanh đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sở Từ đứng yên tại chỗ, nắng gắt mùa hè chiếu xuống người cậu. Cậu giơ bức thư tình lên, không thèm nhìn thêm lần nữa, ném thẳng thư vào thùng rác gần đó.
Đây là đạo cụ cậu chuẩn bị sẵn để hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ phong thư có thiết kế hơi nữ tính, lá thư bên trong trống trơn.
“Ký chủ!” Bé tám xuất hiện, hưng phấn nhảy tới nhảy lui ở trước mặt Sở Từ reo lên: “Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ "thổ lộ 1 lần với thụ chính’!”
Quả cầu nhỏ lông xù ngừng ở trước mặt Sở Từ, hai quả cầu màu trắng biến thành hai ngôi sao trắng: “Vừa rồi, cảm giác tồn tại của cậu tăng vùn vụt! Trên cơ bản, có thể so với vai chính luôn đó!”
Sở Từ nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Cảm giác tồn tại của NPC chỉ có thể tăng lên nhờ vai chính. Rời khỏi vai chính, cảm giác tồn tại sẽ về bằng không.
Cho nên, có lẽ chưa tới nửa tiếng nữa, Quý Yến Lễ sẽ quên mất sự tồn tại của cậu.
Sở Từ xoay người, bước từng bước một tới khu dạy học, cái bóng đen dưới chân cũng di động theo, cũng cùng lúc chuông vào tiết reo lên.
Toàn bộ mọi thứ đều quay về yên tĩnh.
…
“Bạn Quý, lần này thật sự làm phiền em rồi.”
Một người phụ nữ tóc ngắn mặc âu phục tỏ vẻ áy náy cười với Quý Yến Lễ.
Quý Yến Lễ nhìn cô ấy, khóe môi hơi cong lên, nói: “Cô Lâm đừng khách sáo, chỉ là hỗ trợ sửa sang tài liệu, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”
Nói xong, tay ôm sách giáo khoa rũ xuống. Ánh nắng chói chang chiếu vào cổ tay trắng bóng của Quý Yến Lễ càng tăng thêm độ trắng nõn cho làn da.
“Nếu cô Lâm không còn việc khác, vậy em đi về lớp trước.”
Gia giáo khắt khe từ nhỏ đến lớn làm Quý Yến Lễ trước giờ không nói được câu từ chối. Thân là hình tượng con nhà người ta trong câu cửa miệng của bậc cha mẹ, anh luôn có cử chỉ thoả đáng.
“Được, được.” Cô Lâm tặng anh ánh mắt tán thưởng, nụ cười thật tươi trên mặt không đè xuống nổi.
Quý Yến Lễ gật nhẹ đầu, quay người lại đang định rời đi. Đúng lúc này, bên tai anh đột nhiên vang lên một loạt tiếng động kỳ quái.
[Đứa bé Quý Yến Lễ đúng là tốt thì tốt thiệt, nhưng tâm tư quá nặng nề, giống hệt ba của em ấy.]
Một câu ngắn ngủn lướt qua trong giây lát, bước chân Quý Yến Lễ ngừng lại.
Anh theo bản năng quay đầu lại.
Lâm Sương đã quay lưng lại với anh và đi hướng ngược lại. Bây giờ, bên cạnh anh cũng không còn ai khác…
Vậy cậu vừa rồi là ai đang nói vậy?
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Quý Yến Lễ nhíu mày, không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.