Sau Khi Bia Đỡ Đạn Kiêm Người Qua Đường Bị Lộ Tiếng Lòng

Chương 4

Linh cảm bất ổn trỗi dậy mạnh mẽ, cậu nâng lên tay vừa định bịt miệng mình lại, nhưng đã muộn một bước, mấy câu khua môi múa mép tự động tuôn ra từ cái miệng của cậu dưới cái nhìn nghi ngờ của Quý Yến Lễ.

“Đôi mắt của cậu giống dải ngân hàng chứa đựng vô số vì sao lấp lánh, mỗi một ngôi sao đều chiếu rọi tới đáy lòng tớ.”

Sở Từ nhét vội phong thư đang cằm vào tay Quý Yến Lễ, giữa mép phong thư còn dán thêm một trái tim hồng nhạt mờ ám.

Ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng vào mắt Quý Yến Lễ, tiếp tục tuôn ra những lời si tình chân thành: “Bạn Quý Yến Lễ à, từ lúc cậu xâm nhập vào thế giới của tớ, tớ đã thích cậu rồi.”

A a a a a a a!!!!!

Sở Từ điên cuồng rít gào trong lòng!!

Thật ghê tởm! Mắc ói quá! Yêu ma quỷ quái từ đâu tới! Mau biến đi, biến đi, biến đi!!!

Trong lòng cậu đang có một thằng nhỏ đập đầu xuống đất, "ầm ầm ầm” muốn đập bể đầu luôn rồi, nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt si tình như cũ.

Nguyên nhân Sở Từ kéo suốt nửa tháng trời không chịu đi hoàn thành nhiệm vụ là vì cái Buff si tình chso má này.

Ngay cả công dụng cụ thể là gì, theo lời hệ thống chính là —— chỉ cần Sở Từ chạm mặt thụ chính, cậu sẽ mất khống chế điên cuồng tâng bốc thụ chính.

Một cái Buff thật ác độc.

Không khí bốn phía giống như trực tiếp giảm xuống mấy độ, Sở Từ cảm nhận được một cảm giác lạnh thấu xương dù đang đứng giữa ngày hè nóng nực. Cũng không biết có phải Quý Yến Lễ đã bị cậu làm cho sốc quá hay không, anh đứng như trời trồng một lúc lâu cũng chưa có phản ứng.

Đến khi Sở Từ có cảm giác khống chế của cái buff kia trên cơ thể mình đã biến mất, cậu mới lấy lại tinh thần đón nhận ánh nhìn từ con ngươi run rẩy của Quý Yến Lễ.

Cậu thấy Quý Yến Lễ vẫn luôn bình thản đột nhiên nhắm mắt lại, khóe môi cố giữ vững độ công. Vài giây sau, anh lại mở mắt ra lần nữa. Sau khi nở nụ cười cứng đờ, anh lịch sự nói lời từ chối: “Bạn à, tấm lòng của cậu tôi không thể nhận, hiện tại tôi cũng không có ý định yêu đương.”

Nói xong, Quý Yến Lễ trả lại bức thư tình trong tay cho Sở Từ.

Đã đoán trước được câu trả lời.

Sở Từ cũng không có phản ứng quá khích nào cả.

Ngược lại, mấy người khác còn bị mấy lời này của Quý Yến Lễ làm cho bừng tỉnh, lại nhìn về phía Sở Từ, trong mắt tăng thêm vài phần trào phúng.

Quý Yến Lễ gật đầu với cậu một cái, sau đó anh đi lướt qua người Sở Từ. Nhóm người vừa nhỏ giọng châm chọc Sở Từ không biết tốt xấu, vừa nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Quý Yến Lễ.