“Không phải việc lớn gì. Nếu Thái Tử điện hạ chịu hỗ trợ, chỉ cần một hai câu lời nói là có thể giải quyết.”
Việc Trường Ninh hầu làm, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tóm lại là xem người bên trên có phóng nhẹ hay không mà thôi.
Ở Du Châu, thương nhân cùng quan lại cấu kết, Trường Ninh hầu thông qua người giới thiệu, ở bên đó cũng thả một bút tiền không nhỏ.
Việc ở Du Châu, ngay từ đầu, Hoàng Đế đem cho Tam hoàng tử xử lý. Nhưng không bao lâu, đã liên luỵ ra thế lực lâu năm của Tam hoàng tử, làm cho Hoàng Đế tức giận phát một trận tính tình thật lớn, sau đó đem chuyện này giao vào tay Thái Tử.
Thời gian Thái Tử tiếp xúc triều chính không dài, thủ đoạn lại phi thường lão luyện. Công việc mới giao vào tay người không tới mấy ngày, lại có tiến triển rất lớn rồi.
Chiếu tốc độ này tra xuống, tra được ra trên người Trường Ninh hầu là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cũng may, Trường Ninh hầu tham dự không nhiều lắm. Việc cho vay nặng lãi cũng chỉ mới bắt đầu từ năm ngoái, số lượng đề cập đến chỉ đặt ở trên một số quan viên, không tính quá nhiều.
Cố tình lần này, Hoàng Đế lại phát một trận lửa lớn, nghiêm trị quan viên phát ngôn bừa bãi. Trường Ninh hầu mưu cầu đã nhiều năm, định theo năm nay thăng lên một chút. Nếu việc này bại lộ, đừng nói thăng quan, có thể giữ được vị trí hiện tại hay không còn khó nói.
Tạ Vân Cẩn làm gã sai vặt đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút cụ thể là chuyện gì. Hắn không tin vào một bên lời nói của Trường Ninh hầu, càng sẽ không tuỳ tiện tìm Lương Huyên nói chuyện này.
Hắn không hỏi, ngược lại Lương Huyên lại chủ động nhắc tới.
Lương Huyên biết quan hệ giữa Tạ Vân Cẩn cùng Trường Ninh hầu rất cứng ngắc, hắn sẽ không chủ động vì hai người giảng hoà. Huống hồ, thời điểm tra chuyện ở Du Châu, hắn cũng tra ra một số đồ vật khác.
Chờ xác nhận được kết quả, hắn lại quyết định muốn hỏi Tạ Vân Cẩn một chút.
“Sự việc của Trường Ninh hầu, A Cẩn nghĩ thế nào?”
Động tác mài mực dừng lại một chút, Tạ Vân Cẩn rũ mắt: “Ông ấy đến bên này cầu người rồi ạ?”
“Hắn vẫn luôn muốn nói chuyện này, nhưng ta còn chưa trả lời.”
Nếu Tạ Vân Cẩn nguyện ý chữa trị quan hệ giữa hai cha con với Trường Ninh hầu, Lương Huyên có thể giúp một chút.
“Mặc kệ thân phận gì, đều phải phụ trách việc mình làm. Điện hạ không cần vì thần mà cố ý phóng cho ông ấy một con ngựa đâu.”
Đến nỗi, Trường Ninh Hầu phủ có phải chịu liên luỵ vì ông ấy hay không, Tạ Vân Cẩn đã suốt đêm đọc tài liệu luật pháp rồi. Nếu chỉ giống như lời Trường Ninh hầu nói những cái đó, Hầu phủ sẽ không phải chịu liên luỵ lớn gì.”