“Phụ thân của thần, ông ấy…” Tạ Vân Cẩn cắn cắn môi.
“Trừ bỏ tiền cho vay nặng lãi, có có việc khác nữa sao ạ?”
“Những chuyện khác, ông ấy liên luỵ không sâu,” Lương Huyên trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Cho dù định tội, cũng không nặng lắm. Nếu trước đó, ông ấy đem tiền bù vào, sẽ có thể nhẹ nhàng một ít.”
Tạ Vân Cẩn buông nghiên mực ra, không hiểu hỏi: “Hầu phủ không thiếu tiền, ông ấy làm này đó để làm gì chứ?”
“Có lẽ cảm thấy, nhiều năm chưa xảy ra chuyện gì, chính mình sẽ không xui xẻo như vậy đi.”
Lương Huyên lắc lắc đầu.
“Phụ thân ngươi còn tính cẩn thận, người Du Châu bên kia tiếp xúc hắn không phải một hai ngày, nhưng năm trước mới bắt đầu duỗi tay, còn may chưa dính sâu vào.”
Bằng không, muốn giữ Hầu phủ, cũng không dễ dàng như vậy.
Hắn không thèm để ý Hầu phủ sẽ như thế nào, nhưng A Cẩn là Trường Ninh Hầu Thế Tử, nếu Hầu phủ xảy ra chuyện gì, A Cẩn sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Xem ra, phải gõ gõ Trường Ninh Hầu một chút rồi.
Ít nhất, ở trước khi A Cẩn trưởng thành, Hầu phủ không thể bị liên luỵ bởi Trường Ninh Hầu được.
“Không cần lo lắng, Cô sẽ không để Hầu phủ có việc gì.”
Lương Huyên giơ tay, xoa nếp uốn giữa mày Tạ Vân Cẩn.
Trong lén lút, Lương Huyên sẽ không ở trước mặt Tạ Vân Cẩn tự xưng “Cô”. Nói như vậy, đều là dùng thân phận trữ quân hứa hẹn.
Tạ Vân Cẩn không tán đồng lắc đầu, mắt nhìn xung quanh. Thư phòng to như vậy, chỉ có hai người bọn họ, không cần lo lắng lời nói bị truyền đi.
Có bảo hiểm, Tạ Vân Cẩn vẫn đè thấp âm thanh: “Điện Hạ, ngày sau người là muốn ngồi lên vị trí kia, cũng không thể có tư tâm như vậy được, sẽ bị nói…. Bị nói là…”
“Là cái gì?”
Xem bộ dáng Lương Huyên không thể lý giải, Tạ Vân Cẩn có chút gấp, khoa tay múa chân nói: “LÀ cái kia đó!”
Lương Huyên nhịn cười: “Cái kia là cái gì?”
“Chính là, hôn quân đó!”
Nói xong, Tạ Vân Cẩn lại nhìn bốn phía lần nữa, xác định không có người thứ ba, tiếp tục nói:
“Vậy…” như sợ bị người khác nghe được, Lương Huyên tiến tới bên tai Tạ Vân Cẩn, cố ý kéo dài thanh âm: “A Cẩn giúp ta bảo vệ bí mật, được không?”
Tạ Vân Cẩn xoa xoa lỗ tai, chỉ cảm thấy một trận nóng rát truyền đến. Hắn che lại lỗ tai, nói chuyện lắp bắp: “Thần, Thần khẳng định sẽ giúp người giữ kín bí mật, người nói chuyện nghiêm túc đi ạ!”
Lương Huyên không hề đùa hắn nữa: “Được rồi, tới đây, đem văn chương Thái phó giao làm đi.”
Tạ Vân Cẩn lập tức mặt không đỏ, tai không nói nữa: “Biết ---- Rồi ạ ---”