“Phụ thân, con là Thái Tử thư đồng.”
Thái Tử thư đồng cùng ích lợi của Thái Tử đều ở bên nhau.
“Ta biết con là Thái Tử thư đồng, ta cũng không có biện pháp nên mới đến tìm con. Ngần ấy năm qua đi, con xem ta cũng chưa từng khẩn cầu con việc gì đúng không?”
Đúng là không có. Trước kia bởi vì ông chỉ lo lợi dụng tầng quan hệ này đi tranh giành lợi ích. Điều này Tạ Vân Cẩn rõ ràng, Trường Ninh hầu càng rõ ràng hơn hắn. Có tầng quan hệ này, có thể thao túng rất nhiều nơi.
Trường Ninh hầu thấm thía nói:
“Con không chỉ là Thái Tử thư đồng, cũng là Hầu phủ Thế Tử, tương lai là chủ nhân Hầu phủ. Bất luận khi nào, Hầu phủ cùng con mới chính là cùng chung vinh quang tồn tại. Nếu Hầu phủ xảy ra chuyện gì, thân phận Thái Tử thư đồng này cũng không nhất định giữ được.
“Nói như thế nào, ta cũng là phụ thân của con, nào có phụ thân lại không hài tử của mình sống tốt chứ?”
Giả làm như bị nói động lòng, trên mặt Tạ Vân Cẩn xuất hiện một chút thay đổi: “Phụ thân nói đúng, không có Hầu phủ, con cái gì cũng đều không phải.”
“Con hiểu là tốt,” vẻ mặt Trường Ninh hầu vui mừng nhìn hắn.
“Con là con vợ cả duy nhất của ta, tương lai tất cả của ta, đều để lại cho con hết.”
“Người muốn con làm cái gì ạ?”
Tạ Vân Cẩn không muốn cùng Trường Ninh hầu sắm tiết mục cái gì mà cha con tình thâm, nói thẳng.
“Giúp ta lẹn hẹn gặp Thái Tử một chút…”
“Không được,” Tạ Vân Cẩn không chút nghĩ ngợi đánh gãy lời ông,
“Điện hạ gần đây rất bận, chỉ sợ không có thời gian.”
Tạ Vân Cẩn không có nói sai. Gần đây, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử vì tranh quyền mà liên tục nháo loạn. Trong khoảng thời gian này, Lương Huyên đều vội đến chân không chạm đất, giờ tý hôm qua, Tạ Vân Cẩn còn thấy người đang xử lý công vụ.
Mấy năm nay, Tạ Vân Cẩn đều cố ý giấy diếm quan hệ thân mật của mình và Thái Tử. Trường Ninh hầu cùng hắn không thân thiết, đối với quan hệ giữa hắn và Thái Tử đều không có khái niệm gì, cũng không có nghi ngờ.
Trường Ninh hầu hoạt động ở trong triều, Thái Tử vội hay không, chính ông đều có thể nhìn đến.
Nếu không phải lần này sự việc quá khó để giấu diếm, ông cũng không muốn ăn nói khép nép với Tạ Vân Cẩn.
Trường Ninh hầu mặt lộ vẻ buồn rầu: “Nửa canh giờ đều không được sao?”
Tạ Vân Cẩn làm bộ khó xử nói: “Không bằng, phụ thân nói trước với con, đại khái nhờ Thái Tử làm cái gì, để con xem có thể bớt chút thời gian để hỏi điện hạ một chút hay không?”
Tròng mắt Tạ Vân Cẩn xoay chuyển.
Hắn thật sự tò mò, là việc gì mà bức cho Trường Ninh hầu luôn luôn không quen nhìn hắn, thế mà lại chạy đến trước mặt hắn cúi đầu khom lưng.