“Thế tử, Hầu gia kêu ngài đi thư phòng một chuyến ạ.”
Quản gia Hầu phủ đã ở cửa đứng đợi hồi lâu, vừa nhìn thấy Tạ Vân Cẩn xuống ngựa, vội vàng chào đón.
“Phụ thân tìm ta? Có chuyện gì sao?”
“Lão nô không biết,” quản gia lắc đầu.
“Hầu gia có vẻ như rất sốt ruột. Hôm qua ngài không về phủ, Hầu gia đã phát một tràng tính tình thật lớn.
Tạ Vân Cẩn: “???”
Đây lại không phải lần đầu tiên hắn ở trong cung, trước kia sao không thấy Trường Ninh hầu phát giận bao giờ?
Mang một bụng nghi hoặc, Tạ Vân Cẩn theo quản gia đi hướng thư phòng.
“Hầu gia, Thế Tử đã trở lại rồi.”
“Kêu hắn một người tiến vào, các ngươi đều đi xuống đi.”
“Vâng ạ.”
Sao lại sai hạ nhân đi nơi khác vậy? Không phải là muốn giáo huấn mình đi?
Tạ Vân Cẩn suy đoán trong lòng.
Quan hệ giữa hắn và Trường Ninh hầu ngay từ đầu không phải gay gắt như vậy. Còn nhớ lúc nhỏ, Trường Ninh hầu cũng giống như bao người phụ thân khác sẽ ôm hắn, khen hắn, dẫn hắn đi chơi. Không biết bắt đầu từ khi nào, Trường Ninh hầu đã dần dần thay đổi.
Trừ bỏ lúc có mặt mẫu thân hoặc tổ mẫu, ông sẽ cho hắn sắc mặt tốt. Nhưng khi không ở người ngoài ở, một cái sắc mặt tốt cũng không bao giờ cho hắn xem.
Khi còn nhỏ, hắn còn không hiểu, chạy tới nháo trước mặt mẫu thân. Nhưng Trường Ninh hầu lại giải thích, nói trong nhà hắn là con trai duy nhất, phải kế thừa Hầu phủ, không thể cưng chiều quá mức.
Ngay từ đầu, Tạ Vân Cẩn cũng cho rằng, Trường Ninh hầu là vì tốt cho hắn, mới đối xử nghiêm khắc như vậy. Nhưng sau này, Tạ Vân Cẩn mới phát hiện, mọi chuyện vốn dĩ không phải như vậy. Bất kể hắn nỗ lực đem mọi việc làm tốt như thế nào, Trường Ninh hầu đều không cao hứng. Thậm chí, thời điểm hắn biểu hiện xuất sắc, Trường Ninh hầu càng không cao hứng một ít.
Dần dần, Tạ Vân Cẩn không bao giờ ôm chờ mong với Trường Ninh hầu nữa. Trường Ninh hầu không muốn hắn xuất sắc, hắn cũng làm theo như vậy. Dù sao hắn không thích học vài thứ kia, làm một người không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi trác tang, rất nhẹ nhàng.
Bước vào thư phòng, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến Trường Ninh hầu bạo nộ, nhưng không như hắn nghĩ, Trường Ninh hầu lại rất bình tĩnh.
“Cẩn ca nhi, ngồi đi.”
Tạ Vân Cẩn hoài nghi liếc ông một cái, không biết ông đang tính toán cái gì, thân thể lại thành thật ngồi xuống. Ngồi vẫn thoải mái hơn so với đứng mà.
“Hôm qua không hồi phủ, là nghỉ ở Đông Cung hả?”
Trường Ninh hầu hỏi.
“Vâng ạ.”
“Thái Tử điện hạ hình như rất chiếu cố con.” Trường Ninh hầu như đang suy tư gì đó.
Quả nhiên, Trường Ninh hầu đối xử hiền hành với hắn, hoá ra là có quan hệ với Thái Tử.
Đã từng có một lần, quan hệ của Tạ Vân Cẩn cùng Trường Ninh hầu bị đóng bang, Trường Ninh hầu phát ngôn bừa bãi, hắn lại không chịu đựng. Bất luận mẫu thân cầu xin thế nào, đều không muốn vì hắn lập vị trí Thế Tử. Thẳng cho đến khi, hắn bị tuyển làm Thái Tử thư đồng, chuyển này mới được thay đổi.