Kéo kéo dây xích trên cổ tay lại, Tạ Vân Cẩn phát hiện, tại nơi cổ tay va chạm với dây xích đã được lót vải nhưng mềm mại, sẽ không làm làn da bị thương. Đặc thù kim loại chế thành dây xích cực kỳ vững chắc, một chỗ khác hoàn toàn đi vào vách tường, không thể lấy ra.
Tạ Vân Cẩn quan sát qua, trong phòng trừ bỏ hắn, không có người thứ hai, đến nỗi bên ngoài có người trông coi hay không, Tạ Vân Cẩn cũng không rõ ràng.
Dây xích rất dài, Tạ Vân Cẩn thử thử, tính toán xuống giường nhìn xem. Chân hắn vừa động, lập tức phát hiện không đúng. Xốc chăn lên một cái, đồng dạng dây xích khoá gắt gao ở mắt cá chân của hắn. Khác với trên tay, chỗ mắt cá chân có thêm một vòng lục lạc nhỏ, phát ra tiếng vang “Đinh linh” “Đinh linh.”
Cái quỷ gì vậy!
Sắc mặt Tạ Vân Cẩn biến hoá mấy lần.
Khoá tay thì thôi đi, khoá mắt cá chân làm gì?
Bên trên còn treo một vòng lục lạc, như vậy…
Tạ Vân Cẩn vội vàng đánh giá chính mình. Hắn chỉ mặc một bộ áo ngủ lụa trắng to rộng, vừa có động tác sẽ lộ ra một mảng lớn da thịt.
Hiển nhiên, quần áo trên người không thuộc về hắn.
Thân trang điểm này, nếu Tạ Vân Cẩn lại không rõ ràng mục đích của đối phương là gì, chính là kẻ ngốc đi.
Tạ Vân Cẩn tức giận đến đôi mắt đều đỏ.
Hít vào, thở ra.
Bình tĩnh.
Áp xuống lửa giận, Tạ Vân Cẩn cảm thụ một chút trên người không có gì không ổn, hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Không thể ngồi chờ chết.
Kéo thật dài xiềng xích, nghe lục lạc “Đinh linh linh” rung động, mặt Tạ Vân Cẩn không có biểu tình gì ở trong phòng dạo qua một vòng.
Nghi hoặc trong lòng không ngừng gia tăng. Gian nhà ở này, nói từ phương diện nào cũng rất phù hợp với phong cách của Lương Huyên.
Trừ bỏ cửa chính cùng cửa sổ, đều không thể từ bên trong mở ra.
Trong lúc Tạ Vân Cẩn đang suy tư có phải ai phản bội Lương Huyên hay không, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Lúc này sao lại có người đến chứ?
Trong lúc hoảng loạn, Tạ Vân Cẩn nắm chặt đồ vật mà trong tầm tay có thể với tới .
Cửa mở ra từng chút một.
Ngắn ngủi một cái chớp mắt, trong làng Tạ Vân Cẩn hiện lên đủ mọi suy đoán đối với người tới.
Ánh mặt trời chói mắt xâm nhập vào theo khẽ cửa, Tạ Vân Cẩn đã thói quen căn phòng tối tăm theo bản năng nhắm mắt lại.
Lại mở ra, hai mắt Tạ Vân Cẩn bỗng chốc mở to.
“Lương, Lương Huyên?!” Tạ Vân Cẩn không thể tin tưởng.
Đứng ở ngoài cửa, nam nhân cao lớn vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, không phải Lương Huyên thì là ai?
Đủ mọi suy đoán, lại duy nhất không có ý tưởng này.
Chớp chớp mắt, lại xem, vẫn như cũ là Lương Huyên không thể nghi ngờ.
“A Cẩn, ngươi tỉnh rồi.”
Thanh âm cũng là Lương Huyên.
Trở tay đóng cửa lại, nam nhân hướng đến hắn đi nhanh tới.
Mất đi ánh mặt trời, trong phòng một lần nữa biến trở về tối tăm.
Cảm giác áp bách tầng tầng tới gần, nam nhân giống như một con mãnh thú đang săn mồi, đi từng bước một lại gần con mồi chính mình lựa chọn.