Tạ Vân Cẩn ý thức được, chính mình thành con mồi.
“Người chậm đã….”
Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Tạ Vân Cẩn vô ý thức lui về sau một bước.
Chuyện này không đúng.
Lương Huyên chưa bao giờ lộ ra mặt có tính công kích trước mặt hắn.
“A Cẩn, vì cái gì muốn trốn ta?” Giọng nói của nam nhân ôn nhu, nhưng khí thế lại càng thêm áp bức.
Tay bị cầm lên.
Lòng bàn tay thô ráp cường ngành xoa mở bàn tay đang nắm chặt của hắn, lấy ra đồ vật đang bị nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nam nhân tựa hồ cười một chút, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai Tạ Vân Cẩn.
“A Cẩn vẫn là như vậy, lúc khẩn trương luôn thích bắt lấy thứ gì đó. “A Cẩn có thể bắt lấy ta, dùng lực mạnh đều được.”
Lòng bàn tay truyền đến độ ấm nóng bỏng, ngón tay Tạ Vân Cẩn dùng sức, đột nhiên nghĩ đến mình nắm đến là cái gì, vội vàng buông ra.
Nam nhân đảo khách thành chủ, nắm lấy tay Tạ Vân Cẩn: “A Cẩn còn giận ta hả?”
“Tại sao thần muốn tức giận ạ?” Tạ Vân Cẩn dùng sức rút rút tay, rút không được.
“Tức giận việc ta đem ngươi khoá lên.”
Nam nhân xoay người ngồi xuống, tay hơi hơi dùng sức, Tạ Vân Cẩn ngã ngồi ở trên đùi hắn.
Quá thân mật.
Tạ Vân Cẩn bị nam nhân ôm từ phía sau, chóp mũi cao thẳng của nam nhân không ngừng thở nhẹ sau cổ cậu, khi nói chuyện hô hấp ấm áp chiếu vào sau cổ, khiến cho cậu run rẩy.
Không biết Lương Huyên vì sao đột nhiên như vậy, nhưng Tạ Vân Cẩn chưa bao giờ thân mật với người khác như vậy, cậu luống cuống, trốn tránh đẩy hắn ra: “Người buông thần ra trước, có chuyện gì cứ từ từ nói.”
“Đừng nhúc nhích.”
Đè lại thân thể lộn xộn, Tạ Vân Cẩn nghe được thanh âm nam nhân càng nặng nề.
“A Cẩn, rõ ràng chúng ta quen biết lâu nhất, vì cái gì ngươi phải tin tưởng người kia, muốn tránh thoát khỏi ta? Có phải chỉ cần đem ngươi khoá lên, ngươi mới có thể ngoan ngoãn ở bên người ta không hả?”
Uy hϊếp cực hạn từ phía sau truyền đến, đây thực sự là Lương Huyên mà mình quen biết sao?
“Người đang nói cái gì?”
Tạ Vân Cẩn cố sức xoay người qua, mặt nhìn hướng qua nam nhân.
Khoảng cách gần như thế này, cậu có thể nhìn được từng chỗ một trên mặt nam nhân.
Ngũ quan của nam nhân gần như hoàn mỹ, mặt mày sắc bén, so với Lương Huyên mà Tạ Vân Cẩn quen thuộc, thì “Lương Huyên” trước mắt này càng thêm thành thục, mặt mày càng có nhiều âm u. Cùng nói là Lương Huyên, chẳng bằng gọi là Lương Huyên của nhiều năm sau.
Tạ Vân Cẩn đã hoàn toàn làm không rõ ràng lắm tình huống trước mắt.
Cậu cho rằng, chính mình bị ai đó bắt, không nghĩ tới người bắt lại chính là bạn tốt nhiều năm Lương Huyên. Càng không nghĩ tới, Lương Huyên này không phải là Lương Huyên mà chính mình quen biết, càng có thể là Lương Huyên vài năm sau.
Mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lấy giao tình của cậu với Lương Huyên, có thể là chuyện cực kỳ nghiêm trọng lắm, mới có thể dẫn đến việc hai người quyết liệt như thế này?
Còn nữa, hiện tại bọn họ như thế này, rốt cuộc là tình huống như thế nào?