“Rầm”
Trong một căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên âm thanh kim loại va chạm với nhau. Tạ Văn Cẩn tựa nửa người lên đầu giường, không thể tin tưởng nổi nhìn bàn tay đang nắm chăn của mình.
Dưới ánh đèn tối tăm, thiếu niên có xương cổ tay nhỏ bé, da thịt tuyết trắng, xiềng xích được chế tạo từ kim loại không những không phá hư cảnh đẹp, ngược lại càng có vẻ yếu ớt, thương tiếc mê người.
Ai đem hắn khóa ở đây?
Đây là nơi nào?
Đè lại tất cả nghi vấn, Tạ Vân Cẩn không động đậy đánh giá bốn phía, nắm chặt tấm chăn dưới tay.
Trong phòng rất tối, nhưng không khó nhìn ra đây là một gian phòng ngủ bố trí rất xa hoa, hơn nữa….
Sắc mặt Tạ Vân Cẩn dần dần có chút cổ quái.
Gian phòng ngủ này, càng nhìn hắn càng thấy quen mắt.
Cùng với nơi nào đó trong trí nhớ có chút khác biệt, nhưng nhìn lại, có nhiều chỗ lại rất giống.
Ánh mắt hắn dừng lại ở giá sách. Tạ Vân Cẩn nhìn chằm chằm bên trên đó có một bé búp bê sứ với thủ công thô ráp, hắn có hơi chút hoang mang.
Khác với những đồ vật trang trí có giá trị trên trời, búp bê sứ lại được đặt ở chính giữa, rõ ràng có thể nhìn ra trình độ quý trọng của chủ nhân, lại nhìn bốn phía cảm thấy như thế nào cũng đều không hợp nhau.
Tạ Vân Cẩn còn nhớ rõ, bé búp bê sứ này chính là một trong số lễ vật hắn mang từ nhà ngoại ở Giang Nam trở về tặng cho bạn tốt. Trình độ trân quý tuy kém xa so với các đồ vật khác, nhưng bởi vì đó là đồ vật do hắn tự làm, nên rất được bạn tốt yêu thích.
Ngược lại là Tạ Vân Cẩn, hắn có chút ngượng ngùng.
-----
“Đây là đồ vật thần làm khi vừa học được, làm rất tốt đúng không ạ?”
Nhìn đến đồ vật mình làm có chút vết bẩn thế nhưng lại được bạn tốt quý trọng, Tạ Vân Cẩn cào cào cằm nói: “Tùy tiện nhìn xem là được, nếu người thích, lần sau thần sẽ làm một cái khác tốt hơn cho người.”
Nam nhân cao lớn đậy nắp hộp gấm lên rồi nói: “Đây là đồ vật đầu tiên ngươi làm, đáng giá quý trọng.”
Là Thái Tử Đại Lương, Lương Huyên muốn cái gì mà không có? Thế mà lại đối xử tốt với lễ vật của hắn như vậy. Ngoài miệng Tạ Vân Cẩn không nói gì, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ.
“Chính người nói thích, về sau không cho phép ghét bỏ đó.”
“Chỉ cần là A Cẩn đưa, cho dù là cái gì, ta đều thích.”
------
Đồ vật chính mình tự làm, sao lại có chuyện nhận không ra được chứ.
Cho dù không muốn tin tưởng nhưng Tạ Vân Cẩn cũng không thể không thừa nhận, nơi này rất có khả năng là biệt viện của Lương Huyên – bạn tốt nhiều năm của hắn.
Nhưng quan hệ của hắn và Lương Huyên tốt như vậy, tại sao Lương Huyên lại khoá hắn tại đây chứ?
Hay là nói, không phải Lương Huyên, là có người cố ý muốn châm ngòi ly gián quan hệ của bọn họ hay sao?
Tạ Vân Cẩn không dám thả lỏng cảnh giác.
Thái Tử có thế lực to lớn, các hoàng tử khác thì đã trưởng thành, Hoàng Đế lại cố ý đứng trên cao xem tranh đấu, các thế lực trong triều lại không phải bền chắc như thép. Làm thư đồng của Thái Tử, mấy năm nay Tạ Vân Cẩn đã trải qua các cuộc ám sát lớn lớn bé bé không đếm nổi.
Mặc kệ mục đích sau lưng là cái gì, điều quan trọng nhất trước mắt, đó là nhanh chóng chạy đi.