Thời Phỉ nhìn Tô Tiện lại cảm nhận được một loại cảm xúc phập phồng xưa nay chưa từng có, chính là không thể hiểu được mà muốn nhìn lâu hơn tí. Cảm xúc này thật sự quá mới mẻ!
Thời Phỉ sửng sốt, cẩn thẩn nhìn lại thì phát hiện người trước mắt bất quá chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi, anh lập tức chửi thầm trong lòng, má nó, đẹp cái nỗi gì!
Không phải chỉ hơi trắng một chút, môi hình như cũng hơi hồng một chút, đôi mắt lớn hơn người khác một chút, thoạt trông hơi đáng thương một chút thôi sao!
Thời Phỉ hoàn hồn, thấy Tô Tiện vẫn còn tròn mắt nhìn mình, anh khẽ "chậc" một tiếng, tiện đà phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường.
Phàm nhân đúng là phiền phức, lại là một tên nhìn anh đến ngây người, quả thực nông cạn.
Thời Phỉ lười nói chuyện với phàm phu tục tử, quay đầu nhìn Hồ Tàng: “Hửm?” Uy áp cũng theo đó thả ra ngoài.
Chân Hồ Tàng lập tức mềm nhũn, "bịch" một phát quỳ xuống đất, cả người cáo run lên bần bật, miệng đóng mở, không dám nói những cũng không dám không nói gì.
Xong rồi xong rồi, Thời Phỉ mà biết đây là một tên đạo sĩ chẳng phải mình chết chắc à!!!
Nghĩ đến tương lai u ám của mình Hồ Tàng thật sự hối hận vô cùng. Nếu mình không tham chút Lực Tín Ngưỡng này, nếu mình không tham chút tiền hoa hồng này, nếu mình không dẫn nhóc đạo sĩ này về……
Ơ???
Hồ Tàng đang nghĩ đáng nhẽ không nên dẫn Tô Tiện về, nếu vậy đã không có tình cảnh bây giờ, thì đột nhiên Tô Tiện kéo anh đứng dậy.
Lúc này Tô Tiện đã hoàn hồn lại, tuy rằng trước mắt cậu vẫn là một mảnh màu xanh chói lóa che trời lấp đất nhưng mắt thấy yêu đại diện (1) của mình bị yêu quái khác bắt nạt, cậu tuyệt không thể mặc kệ.
(1) Yêu đại diện: nói lái của từ "người đại diện" vì Hồ Tàng là yêu quái.
Vậy nên sau khi Hồ Tàng được túm dậy thì bị Tô Tiện có vóc dáng còn đơn bạc hơn anh ta nhiều kéo ra sau che chở.
Tô Tiện nhìn mảnh màu xanh lục trước mắt, chần chờ một lúc mới cẩn thận nói: “Xin Thời tiền bối giơ cao đánh khẽ.”
Cậu không nói thêm gì nhưng tư thái bảo hộ kia quá rõ ràng.
Đôi mắt sâu thẳm của Thời Phỉ nhìn chằm chằm Tô Tiện, lập tức như bị ác bá nhập vào người, hỏi một câu tràn đầy hơi thở vai ác siêu cấp: “Nếu tôi không muốn thì sao?”
Tô Tiện nhấp miệng, tay trái lén lút sờ vào trong túi quần mình, nơi đó có mấy lá phù chú mà cậu đã vẽ sẵn để bán.
Tô Tiện nói thầm nếu anh thật sự không muốn thì tôi đành đắc tội rồi.
Nhưng khi nghĩ như vậy, Tô Tiện không khỏi cảm thấy chột dạ vì việc này không mở rộng chính nghĩa chân chính. Thoạt nhìn Thời Phỉ giống như đang bắt nạt Hồ Tàng nhưng dù sao cậu cũng không biết tiền căn hậu quả, hành động chắn trước người Hồ Tàng bây giờ phần nhiều là vì Hồ Tàng đã cho cậu một công việc với đãi ngỗ tốt cực kỳ ngay lúc cậu khốn cùng.
Nhỡ đâu mảng xanh lục trước mắt này mới là khổ chủ thì phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng xét về thực lực thì Hồ Tàng nhìn thế nào đều không giống như dám trêu Thời Phỉ, nhưng loại chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(2).
(2)Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Tô Tiện vô thức quay đầu nhìn Hồ Tàng phía sau, muốn đạt được chút tin tức từ anh, kết quả là……
Tô Tiện: ???
Dù cậu biết biểu tình Hồ Tàng rất mê man nhưng cái biểu cảm bây giờ của anh thật đúng là mê man ngờ nghệch nhất luôn, rốt cuộc là ý gì chứ?
Tổ sư gia tại thượng, tu hành nới trần thế quả nhiên không dễ mà, cũng không biết đời này cậu có khả năng xem hiểu biểu tình con cáo mặt chữ điền này không nữa!
Tô Tiện lại quay đầu về, trước mắt một mảnh màu xanh lục mênh mang vô bờ.
Tô Tiện:……
Công lực không đủ, không khống chế được pháp bảo thật sự quá thống khổ, chẳng lẽ đây chính là mục đích mà sư phụ nhất định phải bảo cậu xuống núi sao?
Vấn đạo cầu tiên thật sự khó quá à.