Không Nổi Tiếng Thì Về Tu Tiên

Chương 12: Cái quái gì vậy?! Sao mà xanh thế!!!

Hồ Tàng thật sự muốn điên, là vui đến điên rồi!

Hồ Tàng vui-đến-điên-rồi nhảy nhót tự mình đi về hướng bộ phận quản lý bên kia, nghĩ rằng mình đã hố nhóc đạo sĩ thành như vậy thì cũng nên để người ta ở chỗ thoải mái một chút.

Kết quả là anh vừa đi được hai bước đã đột ngột dừng lại.

F*ck! Đó là ai!

Người mà đi đường cũng mang phong thái lục thân không nhận kia!

Không phải Thời Phỉ thì là ai!!!

Hồ Tàng chột dạ, mẹ nó chứ trong văn phòng anh có cái đạo sĩ đó! Tuy rằng Thời Phỉ không biết nhưng giờ phút này, bản năng cầu sinh vẫn khiến Hồ Tàng lập tức quay người chạy trốn, chuẩn bị tránh tiếp xúc chính diện với Thời Phỉ.

Anh thật sự rất sợ, nhỡ đâu chỉ chậm một bước lộ ra đuôi cáo rồi bị Thời Phỉ bắt được, tuy thời đại mới không cho phép ăn yêu quái bồi bổ nhưng mà đắc tội Thời Phỉ thì anh cũng không thể tốt được á!

Thời Phỉ đi đường mang phong, sợi tóc đều hơi bay lên, với nhãn lực của anh đương nhiên có chú ý tới hành động lén lút của Hồ Tàng, lập tức cười nhẹ một tiếng.

Giọng anh không nặng nhưng lại khiến Hồ Tàng đang cầm tay nắm cửa chuẩn bị đi vào lại đột nhiên rùng mình một cái, cứng đờ đứng tại chỗ.

Đây chính là uy áp của đại yêu đỉnh cấp, ngày xưa Hồ Tàng luôn thổi phồng mình là đại yêu tu luyện ngàn năm nhưng khi đối diện với Thời Phỉ thì chút đạo hạnh này quả thực như không tồn tại.

Lưng anh cong lên, nếu giờ ở nguyên hình có lẽ đuôi cũng bị kẹp chặt luôn.

Lúc Hồ Tàng đang run rẩy, Thời Phỉ đã bước đến gần. Anh từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt như lơ đãng liếc về phía Hồ Tàng, hỏi: “Chạy cái gì?”

Hồ Tàng lắp bắp: “Không, không có……”

Mồ hôi chảy dọc sống lưng Hồ Tàng, trong lòng điên cuồng mắng mình đúng là to mồm, sao có thể không biết cố gắng như vậy! Chạy cái rắm! Nếu vừa rồi không chạy chẳng phải đã không có việc gì rồi sao?!

Thời Phỉ nhẹ nhàng cười hỏi anh: “Anh nghĩ tôi tin à?”

Giọng anh cực kỳ dễ nghe, như châu như ngọc, bất quá Hồ Tàng nghe được chân lại mềm nhũn, là bị dọa đến mềm!

Làm sao bây giờ!

Hồ Tàng quả thực sắp bị hù chết, nhưng ngay sau đó lại cảm nhận được tay nắm cửa trong tay mình hơi giật giật.

Tim Hồ Tàng cũng sắp vọt ra ngoài rồi, nắm chặt tay định ngăn cản động tác mở cửa của người bên trong. ĐM! Lúc này nhóc đạo sĩ lại làm loạn cái gì vậy!

Thời Phỉ lại hất tay anh ra rồi đẩy cửa vào.

Vốn dĩ Tô Tiện đang ngoan ngoãn ngồi chờ Hồ Tràng trong văn phòng, lại thình lình cảm nhận được một cỗ uy áp cường đại, trong lòng không hiểu sao nhảy dựng lên. Thật ta cậu không định động vì câu biết trong tòa nhà công ty có rất nhiều yêu quái, dù xảy ra cái gì cũng rất bình thường. Nhưng sau đó cậu lại nghe bên ngoài có thanh âm, còn là Hồ Tàng đang nói chuyện với người ta.

Người kia hình như đang bắt nạt Hồ Tàng?

Tô Tiện thấy dù gì mình cũng phải nhìn một cái nên cậu liền mở cửa.

Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới!

Tô Tiện vừa mở cửa liền sợ tới mức lùi lại phía sau, đôi mắt trừng lớn!

Tô Tiện: !!!

Cái quái gì vậy?! Sao mà xanh thế!!!

Thời Phỉ cũng khϊếp sợ, anh không ngờ khi mở cửa ra, thứ anh thấy sẽ là……

Vì bất ngờ nhìn thấy Thời Phỉ xanh đến mức không tưởng được, Tô Tiên trợn tròn mắt, cậu vốn dĩ xinh đẹp, bộ dáng bị sợ hãi lại lộ ra một chút đáng thương.

Chính là cái loại đáng yêu đáng thương đó……