Không Nổi Tiếng Thì Về Tu Tiên

Chương 11: Hồ Tàng điên rồi!

Nhưng giờ phút này, Hồ Tàng hơi mỉm cười nói: “Tôi tôn trọng tín ngưỡng của người khác, chỉ cần không lôi kéo tôi là được.”

Làm một con hồ ly tinh, lúc này kỳ thật Hồ Tàng vẫn rất đắc ý, nghĩ đến về sau tên đạo sĩ ngốc này phải chia sẻ Lực Tín Ngưỡng cho mình, còn phải chia phần lớn hoa hồng cho mình, ngẫm lại đều muốn cười to!

Không được, nhất định không thể cười, anh phải kìm lại!

Vì thế thần sắc trên mặt Hồ Tàng càng khiến người mê say hơn. Ánh mắt Tô Tiện dao động, cậu gật đầu, hóa ra là một hồ ly tinh tư tưởng cởi mở, không biết có nhiều yêu quái có cách nghĩ như vậy không.

Xét theo nồng độ yêu khí của tòa nhà, xem ra có không ít yêu quái bên trong, nói cách khác về sau khả năng cậu sẽ gặp rất nhiều đồng nghiệp chán ghét đạo sĩ……

Con đường phía trước sao mà gian nan quá, nhưng nghĩ tới hai ngàn một tháng mà Hồ Tàng hứa hẹn, Tô Tiện liền cảm thấy mấy cái khó khăn này đều có thể khắc phục. Dù sao lúc không dùng công pháp thì cậu trông giống hệt một người bình thường, mà nhìn dáng vẻ Hồ Tàng chắc sẽ không nói với bên ngoài, cho nên chỉ cần cậu chú ý một chút thì hẳn là không có vấn đề gì.

Hai người không tiếp tục tán gẫu nữa, rất nhanh đã đến văn phòng Hồ Tàng. Diệu Tinh là một công ty lớn, mẫu hợp đồng rất nhiều, quyền hạn Hồ Tàng đủ để tự mình ký với người mới, đặc biệt là loại người mới tặng không như Tô Tiện thì cơ bản không cần theo quy trình gì cả, ký tên rồi cất đi là được.

Tô Tiện không hiểu giá thị trường nhưng cũng không phải đồ ngốc, biết loại đồ vật này không thể ký bừa. Cậu ngồi tại chỗ tỉ mỉ nghiên cứu từng điều khoản, hiểu rõ những quy định mình cần tuân thủ và quyền lợi mình được hưởng, cũng kiểm tra lại xem có phải mỗi tháng mình thật sự nhận được hai ngàn không. Sau khi xem xong không phát hiện cái bẫy ngôn ngữ nào bên trong, cậu mới ký tên mình xuống.

Hồ Tàng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nhóc đạo sĩ, suýt chút nữa bật cười.

Hợp đồng đương nhiên không có vấn đề, thứ có vấn đề cậu lại không hiểu nha!

Cái gì? Không phúc hậu? Chậc, phúc hậu thì còn là cáo sao?

Hố người ta? Hì, hố đạo sĩ mà gọi là hố à?

Sau khi Tô Tiện ký xong còn đặc biệt chân thành nói cảm ơn Hồ Tàng, bởi vì cậu phát hiện công ty còn bao ở nữa! Nói cách khác, cậu có thể tiết kiệm được phần lớn số tiền công ty phát cho!

Trên đời còn có loại chuyện tốt như này hả?

Nếu không phải đã cẩn thận nghiên cứu hợp đồng thì Tô Tiện đều phải cảm thấy mình đang nằm mơ.

Hồ Tàng cũng hoài nghi mình đang nằm mơ, mỹ mãn thu lại một phần hợp đồng, còn rất tri kỷ mà dặn dò Tô Tiện cất kỹ phần hợp đồng của cậu, giả vờ thành cáo tốt thuần lương, nói: “Tiểu Tô à, trên hợp đồng có ghi không được để lộ mức lương, em nhớ rõ chứ?”

Tô Tiện gật đầu, vừa đọc hợp đồng xong, sao cậu quên được.

Hồ Tàng nói: “Thật ra là vì lương mỗi người không giống nhau, có nhiều có ít, một số người khó tránh khỏi khó chịu trong lòng, em hiểu chứ?”

Tô Tiện lại gật đầu, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, từ xưa đến nay đều là như vậy.

Hồ Tàng nhịn cười: “Đại ngộ của em giờ vẫn là cấp bậc người mới.”

Tô Tiện ngoan ngoãn trả lời: “Hồ đại ca, em hiểu ạ.”

Còn không phải xem tư lịch sao, bọn họ làm đạo sĩ cũng là lão đạo sĩ nổi tiếng hơn, đoán mệnh trên đường cũng là lão đạo sĩ có nhiều sinh ý hơn, cho nên Tô Tiện rất thấu hiểu.

Hồ Tàng không nín được, nói: “Em chờ anh một lúc, anh đi liên hệ sắp xếp ký túc xá cho em, nhanh thôi.”

Tô Tiện nghe vậy lại nói cảm ơn, Hồ Tàng ba bước gộp làm hai bước đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa ầm một cái, dựa vào cửa không tiếng động cười như hô hố. Văn phòng bên cạnh có người định ra ngoài làm việc, vừa thấy bộ dáng cười động kinh này của anh liền bị dọa đến mức yên lặng rút về.

Mẹ nó! Chỉ sợ Hồ Tàng điên rồi!