Vẻ đẹp này không liên quan gì với giới tính, chỉ thuần túy từ mặt thị giác là đã có thể chiếm được cảm tình của mọi người
Đạo tâm Tô Tiện kiên định nên thấy một mỹ nhân như vậy cũng không có tâm tư gì khác, tham lam ái mộ linh tinh đều không có, chỉ đơn thuần tán thưởng hóa ra trên đời này còn có người như vậy.
Kỳ thật cậu từng nghe đồng học nhắc tới tên Thời Phỉ, cũng từng bắt gặp các nữ sinh trộm mang poster của anh đến trường để trao đổi.
Vì từ nhỏ Tô Tiện đã theo sư phụ tu hành, cậu không thể tham gia vào các hoạt động giữa bạn cùng lớp. Bài tập rất nhiều, cậu còn phải tu hành nữa nên luôn không đủ thời gian.
Nhưng có lẽ người này thật sự rất nổi nên mới có thể khiến người không để tâm loại chuyện này như Tô Tiện cũng phải nhớ kỹ tên anh.
Chỉ là ở nơi nhỏ bé của bọn họ, poster kiếm được cũng chỉ ở chất lượng có thể xem mà thôi, hoàn toàn không đủ kinh diễm đánh sâu vào thị giác như thanh niên cao lớn trên màn hình lúc này.
Hóa ra anh lơn lên trông như vậy, Tô Tiện nghĩ thầm.
Hồ Tàng lại nhỏ giọng bổ sung: “Về sau cậu thấy anh ta thì nhớ đi đường vòng.”
Nghe vậy, Tô Tiên không khỏi quay đầu lại: “Hả? Ai cơ?”
Hồ Tàng: “Thời Phỉ đó!”
Tô Tiện theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
Hồ Tàng ậm ừ hàm hồ nói: “Tóm lại cậu nhớ tránh đi là được……”
Thật ra nội tâm Hồ Tàng đang điên cuồng rơi lộp bộp, anh bỗng nhiên nhớ tới một việc, ĐM sao nãy không nhớ tới, Thời Phỉ con mẹ nó chán ghét đạo sĩ!
Phải làm sao bây giờ!
Hồ Tàng nhìn Tô Tiện bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt trẻ tuổi của cậu như đóa quỳnh hoa trắng mới nở, ánh mắt thần thái tự nhiên có một loại tiên khí khiến lòng người rung động, lại nghĩ tới thằng nhóc này chỉ mất hai ngàn một tháng, Hồ Tàng liền cảm thấy có mình không thể buông tha cậu á!
Vì thế Hồ Tàng liền kéo Tô Tiện đến một góc, đè thấp thanh âm nói thầm: “Thời Phỉ đặc biệt chán ghét đạo sĩ, anh ta là nghệ sĩ nam đứng đầu công ty, nếu biết cậu làm nghề này thì anh ta sẽ chỉnh chết cậu!”
Tô Tiện: “……”
Trăm triệu lần không nghĩ tới lại như vậy.
Tô Tiện nhìn hồ ly mặt chữ điền trước mắt, nghĩ đến Thời Phỉ có lẽ cũng là một loại tinh quái hóa thành hình người, vậy thì hợp lý rồi, sợ là có thù oán với đạo sĩ.
Hồ Tàng nhìn chung quanh thấy không có ai, cũng không cảm ứng được dao động lực lượng gần đó thì mới dùng ngữ khí phức tạp bổ sung một câu: “Anh ta từng bị đạo sĩ đào hố!”
Không biết vì sao Tô Tiện lại cảm giác lời này của Hồ Tàng có ẩn ý. Hơn nữa lúc nói câu này, cái biểu tình vốn đã đặc biệt mê man, đặc biệt khó có thể hình dung của anh càng trở nên vi diệu……
Tô Tiện cảm thấy mình không phải là người trông mặt mà bắt hình dong. Tu hành mà chấp nhất với sắc tướng thì không khỏi quá mức nông cạn đi. Nhưng mà mới xem qua hình người của Thời Phỉ, rồi nhìn lại hồ ly mặt chữ điền với biểu tình khó miêu tả này, cậu thật sự cảm thấy có hơi cay mắt.
Cậu nhất định phải tu hành cho tốt, trước tiên nhanh chóng đóng lại công năng hiện hình tùy thời tùy chỗ của Tồn Chân đã, chứ cậu thật sự không muốn xem mặt cáo Tây Tạng đâu!
Tô Tiện nghĩ xong lại tự cảnh tỉnh một chút, mình đây có tính là nhìn bề ngoài mà đánh giá yêu quái hay không? Cũng coi là vậy nhỉ? Hình như không tốt lắm, đây cũng là biểu hiện của việc đạo hạnh chưa đủ mà……
Không biết nguyên hình của Thời Phỉ là gì, cũng không biết quy luật hóa hình của yêu quái là gì, hình người của Hồ Tàng rõ ràng mang theo dấu viết nguyên thân, vậy Thời Phỉ thì sao?
Nghĩ thế Tô Tiện thuận miệng hỏi: “Hồ đại ca thì sao? Anh không chán ghét đạo sĩ ư?”
Hồ Tàng: “……”
Hồ Tàng đảo mắt, thầm nói làm gì có yêu quái nào mà không chán ghét đạo sĩ chứ. Từ nhỏ lúc bọn họ không nghe lời đều bị ba mẹ dùng câu “còn không nghe lời thì đạo sĩ liền tới bắt con” để hù dọa, ấn tượng này đã khắc sâu trong lòng rồi!