Thời Phỉ nhìn mỗi một cử chỉ của Tô Tiện, anh thấy cậu nghe mình nói xong thì quay đầu nhìn Hồ Tàng rồi lại nhìn mình, sau đó là mờ mịt nhíu mày, bộ dáng tràn đầy sầu khổ.
Thời Phỉ: “……”
Hình như anh vừa hỏi một vấn đề rất khó trả lời, làm sao bây giờ?
Thời Phỉ cũng tỉnh táo lại, anh làm gì phải so đo với một phàm nhân chứ?
Tô Tiện nhìn Thời Phỉ, không, kỳ thật cậu căn bản không thấy rõ mặt, chỉ có thể nỗ lực nhìn xuyên qua mảng màu xanh lục kia đến nỗi hoa cả mắt, sau đó chần chờ nói: “Vậy tôi chỉ có thể……”
Thật sự phải động thủ hả? Không tốt lắm đâu? Không thì đợi anh ta động rồi mình mới động? Ừm, như vậy tương đối hợp lý.
Thời Phỉ hoàn toàn hiểu lầm sự chần chờ của Tô Tiện, anh là một đại yêu chính tông, chỉ cảm thấy uy áp của mình đã dọa sợ tên phàm nhân nho nhỏ này rồi.
Thời Phỉ nói thầm trong lòng, nếu làm cậu ta sợ thật thì lại không tốt.
Dù sao thì hiện tại quản lý rất nghiêm ngặt, quy tắc đầu tiên của đại yêu là: Mỗi yêu đều có trách nhiệm yêu quý nhân loại.
Ánh mắt Thời Phỉ lướt từ trên mặt Tô Tiện xuống cần cổ mảnh khảnh, rồi lại nhìn vóc dáng đơn bạc hắn đơn bạc của cậu, nói thầm chắc mình thở một hơi là cậu ta ngã, đương nhiên phải "yêu quý" rồi.
Vì thế Thời Phỉ "đại yêu có đại lượng"(1), ngẩng đầu bỏ lại một câu: “Nhàm chán.”
(1)Đại yêu có đại lượng: Lái từ câu "Đại nhân có đại lượng" có nghĩa là người bề trên có lòng bao dung lớn, không chấp nhặt với người khác.
Sau đó xoay người rời đi.
Tấm lưng kia cực kỳ tiêu sái, đi đường mang theo gió, nện bước kiêu ngạo, lục thân không nhận.
Tô Tiện: “……”
Má nó chứ rối rắm nửa ngày, kết quả là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.
Tô Tiện từ bỏ, xoay người đẩy đẩy Hồ Tàng vẫn đang nhìn mình với biểu tình khó hiểu kia. Cậu muốn biết tiền căn hậu quả của sự việc lần này, đây là chỗ cậu sẽ làm việc, nhỡ đâu về sau lại chuyện tương tự thì cậu cũng biết đường ứng đối.
Tâm tình Hồ Tàng thật phức tạp, thật quay cuồng, thật kịch liệt, tóm lại là không bình tĩnh nổi!
Nhóc đạo sĩ này, vậy mà lại! Bảo vệ mình!
Cả người cáo của Hồ Tàng đều không ổn lắm, anh ngây ngốc nhìn Tô Tiện nghĩ thầm, nếu cậu ta biết Thời Phỉ là dạng yêu quái gì thì có còn bảo vệ mình nữa không?
Tô Tiện gọi anh: “Hồ đại ca?”
Biểu tình Hồ Tàng vẫn mê man như cũ, toàn thân đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Tô Tiện thấy anh không hé răng, không nhịn được lại thăm dò bên ngoài hành lang, lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng Thời Phỉ nữa nhưng nội tâm cậu vẫn có nghi vấn.
Tô Tiện nhỏ giọng nói thầm: “Rốt cuộc là cái gì thế? Vừa xanh vừa lơn như vậy……”
Hồ Tàng là Cáo Tây Tạng hóa hình, vốn đã có thính giác nhạy bén, sau khi tu thành yêu quái, năm giác quan càng phát triển kinh người, đương nhiên có thể nghe rõ lời Tô Tiện nói.
Hồ Tàng: !!!
ĐM ĐM! Cậu ta biết Thời Phỉ xanh lục!!! Cậu ta có thể nhìn ra á!!!
Hồ Tàng yếu ớt nhỏ giọng hỏi: “……Cậu thấy anh ta xanh lục sao?”
Tô Tiện lập tức cứng đờ, dù sao thì trước đó Hồ Tàng cũng không biết chuyện Tàn Chân, nhưng nghĩ lại mình và Hồ Tàng đá ký hợp đồng mười năm, về sau sẽ là cộng sự, Tô Tiện liền cảm thấy thật ra cũng không cần giấu giếm.
Hồ Tàng vội đóng cửa lại, xoay người chỉ vào mình: “Tôi thì sao?”
Tô Tiện gật đầu: “Hồ ly.” Nghĩ rồi cậu lại bổ sung một câu: “Mặt chữ điền.”
Hồ Tàng dựa vào cửa giơ tay che mặt lại, Tô Tiện thấy thế liền bị dọa nhảy dựng, đang nghĩ lại xem việc mình nhìn thấy chân thân yêu quái có phải quá không lễ phép hay không. Cậu từng nghe sư phụ bảo một vài yêu quái đặc biệt chán ghét bị người ta nhìn thấy chân thân, bởi vì việc đó thuyết minh tu vi bọn họ không đủ cao, không hoàn toàn thu liễm hơi thở hoặc là hóa hình có khuyết điểm.
Ai ngờ đâu Hồ Tàng bụm mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Vậy mà cậu còn bảo hộ tôi……”
Trực giác Tô Tiện cho thấy hình như không đúng lắm nhưng lại không biết rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
Hồ Tàng vẫn bụm mặt, ngữ khí vẫn lắp bắp như vậy: “Tộc Hồ chúng tôi luôn có truyền thống báo ân……”
Tô Tiện: “……”
Không phải, từ từ!