“Dựa theo tuổi trí tuệ thì hiện tại anh ấy đang ở độ tuổi thanh niên, trẻ em ở giai đoạn này đang ở trong thời kỳ nổi loạn, quả thật rất dễ nổi giận và khó dỗ, nhưng việc này đã dễ thở hơn nhiều so với trạng thái mất kiểm soát của anh ấy rồi.” Lâm Na nói.
Nghĩ đến sức sát thương mà M001 bộc phát ra khi mất kiểm soát, cô không khỏi thể hiện một chút biểu cảm sợ hãi, cô từng chứng kiến M001 bẻ gãy cổ một alpha chỉ bằng hai ngón tay, sát khí lạnh lùng đó chỉ cần nghĩ đến thôi là cô đã không nhịn được khϊếp sợ.
Giải Hằng Không nghiền ngẫm ba chữ “mất kiểm soát” này, sau khi bị đạp một cú như vậy, hắn cũng đã tin vào lời nhắc nhở trong nhiệm vụ. Quả thật có sức phá hoại cực cao, cú đá này không lấy mạng hắn hoàn toàn là bởi vì lúc đó Tống Chiếu Ẩn vẫn đang nằm, vẫn chưa dùng hết sức.
Vậy nên muốn đưa Tống Chiếu Ẩn đi thì nhất định phải cần sự phối hợp của y, hơn nữa phải bảo đảm y sẽ không đột nhiên mất kiểm soát, không biết ai là địch ai là bạn. Hắn còn đang suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ thì đột nhiên lại nghe thấy Lâm Na nói: “Vết thương của anh chưa lành, mấy ngày tới trước hết đừng đến biệt thự Ánh Dương nữa, để tránh xảy ra tai nạn khác.”
“Không được.” Hai mắt Giải Hằng Không cong lên, nhìn Lâm Na nói: “Để phụ nữ đương đầu với nguy hiểm không có trong quy tắc ứng xử của tôi.”
Lâm Na bị nụ cười trong mắt hắn làm cho ngẩn người trong chốc lát, cảm thấy hoảng loạn trong lòng, lỗ tai cũng nóng lên: “Anh nghỉ ngơi cho tốt trước đã, tôi sẽ bảo Châu mở thiết bị trị liệu để xử lý vết thương cho anh.”
Nói xong, cô bước ra khỏi phòng, một lúc sau, bác sĩ tên Châu bước vào, bật thiết bị vật lý trị liệu trong số các thiết bị y tế lên cho hắn, bảo hắn nằm xuống rồi lại đi ra ngoài.
Vết thương không nghiêm trọng nhưng quả thật có hơi đau, đau đến mức khiến cho tâm trạng hắn không vui, vậy nên để làm cho tâm trạng của mình tốt hơn một chút, hắn cũng không từ chối.
Lâm Na và Châu xem như khá thân thiết, Giải Hằng Không có thể nghe thấy bọn họ trò chuyện ở bên ngoài, cũng nắm được một ít tin tức hữu ích.
Những con “chuột bạch” hình người trong phòng thí nghiệm đang rất nguy cấp, hai ngày nữa A Xuân sẽ rời khỏi phòng thí nghiệm để nhận thêm thể dự bị mới nhất, ngoài việc mang một số lính canh theo thì cũng sẽ mở một lối đi ra thế giới bên ngoài.
Đây trái lại là một cơ hội.
Giải Hằng Không thầm cân nhắc trong lòng, việc đầu tiên cần làm vẫn là phải dỗ dành Tống Chiếu Ẩn.
Tống Chiếu Ẩn, Tống Chiếu Ẩn, một Tống Chiếu Ẩn tức giận.
Giải Hằng Không thật sự không biết dỗ trẻ con, tuổi thơ không có gì để kể của hắn càng không thể dùng để tham khảo.
Máy vật lý trị liệu phát ra những tiếng ù ù trầm thấp, xúc cảm ấm áp xua tan đi cơn đau nhưng lại khiến cho Giải Hằng Không cảm thấy mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại chợp mắt, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng cười mơ hồ của phụ nữ, trong lúc mơ màng, dường như hắn đã mơ về cảnh tượng lần đầu tiên gặp Z năm mình chín tuổi.
Giải Hằng Không sinh ra ở khu 8, cha hắn Giải Xuyến là cấp dưới của Khang Sắt, một tay buôn vũ khí đạn dược trong chợ đen ở khu 8. Hành tung của gã bí ẩn quanh năm, gần như là nuôi thả hắn, kể từ khi nhớ được đến nay, hắn luôn di chuyển chỗ ở qua khắp các tụ điểm giải trí chợ đen dưới lòng đất, lớn lên trong đủ nơi tốt xấu lẫn lộn, ăn chơi sa đoạ.
Điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và những đứa trẻ mồ côi lang thang ở khu 8 có lẽ là hắn không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, còn có một món đồ chơi có thể hù dọa người khác —— súng.
Giải Xuyến đã đưa cho hắn sau một lần say rượu, nói rằng để hắn tự vệ nhưng lại chưa từng dạy hắn cách nổ súng.
Mùa đông năm đó, Giải Xuyến làm được một cuộc làm ăn lớn nên trở về một lần hiếm hoi, lại còn cười với Giải Hằng Không. Sau đó, gã ở trong sòng bạc ba ngày ba đêm, sau khi rời khỏi bàn đánh bạc, trên mặt chỉ còn lại vẻ tức giận, đạp Giải Hằng Không ra, ôm một omega về phòng rồi nhốt hắn bên ngoài.
Giải Hằng Không ngồi ở cửa, lắng nghe những tiếng kêu khóc yếu ớt mà hắn nghe không hiểu được truyền ra từ bên trong, còn có cả tiếng chửi rủa và thở dốc mà hắn quen thuộc, mãi cho đến khi một tiếng hét chói tai vang lên rồi đột nhiên dừng lại. Giải Hằng Không bỗng nhiên ngửi thấy một mùi gỗ thông rất nhạt, hoàn toàn không hợp với bầu không khí bẩn thỉu xấu xa, nồng nặc và hỗn loạn ở nơi này.
Hắn cầm món đồ chơi của mình đi đến cửa, khi cửa mở ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một đôi chân dài, sau đó mới là khẩu súng còn bốc khói đang kề bên chân, nhìn lên chút nữa là khuôn mặt của một chàng trai trẻ đẹp trai với đôi mắt xanh xám tĩnh lặng như mặt hồ.