Đó là một con chim bồ câu trắng đang đậu trên ngọn cây.
Ở Bồ Câu Trắng, tất cả những sát thủ có mật danh đều sẽ có hình xăm độc nhất của Bồ Câu Trắng. Đối với những đứa trẻ đang được huấn luyện mà nói, đó là truyền thống, là nghi thức và cũng là tín ngưỡng. Chỉ khi vượt qua mọi khóa huấn luyện, hoàn thành mọi thử thách và giành chiến thắng trong bài kiểm tra cuối cùng sau năm năm mới có đủ tư cách để xăm một chú chim bồ câu trắng thuộc về mình, có được tự do và năng lực.
Giải Hằng Không nhớ lại sáu năm trước lúc hắn vượt qua bài kiểm tra và lấy được tư cách bước vào phòng xăm hình, thật ra hắn cũng không kích động lắm mà ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi lơ đãng. Khi thợ xăm alpha nữ hỏi hắn muốn kiểu dáng gì, hắn còn không trả lời mà chỉ thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay trái vừa đặt súng xuống của mình.
Hắn đã bắn chết sĩ quan huấn luyện, đạt được điểm cao nhất và nhận được xếp hạng A+.
Giải Hằng Không vẫn luôn im lặng, cuối cùng, cô gái trẻ đó lấy một cuốn catalog ra đưa cho hắn, có đủ loại hình dáng chim bồ câu tung cánh bay, vừa xinh đẹp vừa phô trương nhưng Giải Hằng Không vừa nhìn đã thấy chú chim bồ câu trắng nhỏ đậu trên ngọn cây kia.
Hắn chưa từng nghĩ rằng hoa văn đặc biệt này là của Tống Chiếu Ẩn.
Nhưng sự thật lại cứ trùng hợp như thế đấy.
“Đây là đâu?”
Giọng nói lạnh lùng của Tống Chiếu Ẩn kéo suy nghĩ của Giải Hằng Không trở lại, y đã mặc áo xong, đứng trước mặt Giải Hằng Không và nhìn xuống từ trên cao.
Giải Hằng Không chống người định đứng dậy nhưng vết thương trên bụng rõ ràng không hề nhẹ, đau đến mức hắn không nhịn được rít lên một tiếng. Tống Chiếu Ẩn trước mặt nghe thấy tiếng thì tiến lên một bước, tựa như muốn tới đỡ hắn, Giải Hằng Không cũng làm bộ làm tịch nhưng lại suýt ngã ra sau, giây tiếp theo, hắn được một cánh tay gầy gò đỡ lấy, cũng ngửi được mùi thơm thoang thoảng của gỗ thông hổ phách.
“Xin lỗi.” Tống Chiếu Ẩn nói, y cụp mắt xuống, hiếm khi có một chút áy náy, lông mày Giải Hằng Không hơi chuyển động, còn chưa kịp mở miệng lại nghe thấy y bổ sung thêm một câu: “Nhưng anh không nên động tay động chân trong lúc tôi đang ngủ.”
Giải Hằng Không: “…”
Chuyển đến môi trường mới, Tống Chiếu Ẩn không thể hiện ra sự kháng cự mà ngược lại còn thích nghi rất tốt, như thể biết nơi này là nơi trước đây y từng sống.
Biệt thự Ánh Dương là tòa nhà độc lập được xây dựng đặc biệt cho M001. Có diện tích hơn 100 mét vuông, còn có một bãi cỏ rộng lớn, chính là bãi cỏ mà Giải Hằng Không nhìn thấy từ cửa sổ ký túc xá. Một bên là phòng lưu trữ dành cho những đối tượng thí nghiệm nguy hiểm, một bên là nơi cư trú của các lính canh của viện nghiên cứu. Ở giữa còn có một không gian khép kín khổng lồ, chính là khu vực kiểm tra mô phỏng cảnh tượng mà giáo sư Donner đã nhắc đến trước đó, dùng để kiểm tra các khả năng chiến đấu khác nhau của đối tượng thí nghiệm.
Xung quanh biệt thự Ánh Dương không có lính canh alpha nhưng lại có một tấm lưới bạc cao gần ba mét bao quanh tòa nhà và bãi cỏ, phía trên là một trong những nguồn năng lượng cốt lõi của mặt trời nhân tạo, hoàn toàn là một cái l*иg khác.
Máy báo động và máy cảm biến cứ cách ba bước có một cái, xung quanh lưới điện còn có một vài vũ khí sát thương, mức độ nghiêm ngặt không thua gì phòng quan sát nhưng Giải Hằng Không cũng không lo lắng lắm.
Máy móc vận hành theo quy luật sẽ dễ đối phó hơn nhiều so với binh lính được huấn luyện bài bản.
Khi tâm trí của Tống Chiếu Ẩn ngày càng trưởng thành cũng là lúc ngày càng trở nên trầm lặng và ngày càng gần với sát thủ Z trong ấn tượng của Giải Hằng Không hơn, lạnh lùng cao ngạo, chịu bị đá một cái cũng không đổi lại được sự vui vẻ của y.
Nhưng Lâm Na thì ngược lại đã hỏi thăm Giải Hằng Không nhiều hơn, thấy hắn bị thương thì đưa hắn đến phòng y tế làm kiểm tra toàn diện. Giải Hằng Không vừa thấy cabin y tế là đau đầu, chỉ cần hắn nằm vào trong đó, thân phận alpha sẽ lập tức bị bại lộ, vì thế nên hắn chỉ để bác sĩ xử lý mỗi cái tay bị gãy xương của mình mà thôi.
“M001 có lẽ vừa mới thức tỉnh khả năng tấn công trong tiềm thức, lần sau anh cứ làm việc thẳng trên máy tính là được, đừng lại gần anh ấy quá.” Lâm Na nói, dừng lại một lát lại mỉm cười hỏi: “Nhưng có phải là anh chọc anh ấy tức giận rồi không, tôi thấy anh ấy dường như không còn thích anh nữa.”
Giải Hằng Không không trả lời, trong lòng thầm nghĩ đợi anh ấy nhớ ra mình là ai chỉ sợ ra tay còn tàn nhẫn hơn, cho hắn nổ tung một phát cũng không phải là không có khả năng.
“Trẻ nhỏ lớn rồi, không còn nghe lời.” Giải Hằng Không nhún vai.
Lâm Na phụt cười một tiếng. Lần đầu gặp Giải Hằng Không và bị vẻ ngoài của hắn làm cho kinh ngạc, thật ra trong lòng cô cũng hơi sợ hãi, luôn cảm thấy trên người beta mới đến này có một cảm giác sắc bén mà chỉ có alpha mới có và không dễ tiếp cận. Nhưng sau này trong quá trình chung sống, thi thoảng Giải Hằng Không cũng sẽ nói đùa vài câu, cộng thêm một vài sự trẻ con hắn bộc lộ ra lúc ở chung với M001 đã làm làm tiêu tan đi cảm giác sắc bén kia, Lâm Na cũng có thêm một chút thiện cảm với hắn.