Thanh Âm Từ Tâm Hồn

Chương 23

Khiến cho Giải Hằng Không nhớ đến khoảng trời nhỏ mà hắn thường nhìn lên từ cửa sổ trên gác xép.

Khi ánh mắt chạm nhau, Giải Hằng Không thấy y hơi nhíu mày trong giây lát, sau đó chàng trai cúi người xuống, lấy đi món đồ chơi từ trong tay hắn.

“Đây không phải là thứ mà cậu nên chơi.” Y nói.

Có lẽ là vì mùi thơm trên người y, Giải Hằng Không không hề kháng cự mà vẫn nhìn y, nhìn y không biết lấy một con thỏ bông màu xám hồng cỡ lòng bàn tay từ đâu ra rồi nhét vào tay mình: “Trẻ con nên chơi đồ mà trẻ con nên chơi.”

Đợi đến khi người kia đi rồi, Giải Hằng Không mới biết y là sát thủ, là hung thủ gϊếŧ cha hắn, cũng là kẻ đầu sỏ khiến cho hắn trở thành trẻ mồ côi.

Giải Hằng Không cụp mắt nhìn con thỏ kia một lúc, là một con thỏ cụp tai, cũng coi như khá là đáng yêu nhưng hắn vẫn ném con thỏ màu xám hồng ra ngoài cửa sổ, nhặt một khẩu súng mới có đạn từ bên cạnh thi thể của Giải Xuyên lên.

Alpha cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị bắn chết bằng một phát đạn, omega vẫn còn sống nhưng đã ngất đi vì sợ hãi, khi tỉnh lại trên người còn đang đắp một tấm chăn.

Lúc Giải Hằng Không tỉnh lại, trên người cũng đắp một tấm chăn, mùi hương thoang thoảng vẫn còn đọng lại trên chóp mũi, hắn vô thức nín thở cau mày, sau đó nhanh chóng nhận ra mình đang ở đâu.

Có lẽ loại thuốc Châu đưa cho hắn dùng có tác dụng an thần và thôi miên, nếu không thì hắn sẽ không thể ngủ đi trong môi trường này, thậm chí còn mơ một giấc mơ.

Nhìn thời gian một cái, hắn cũng chỉ ngủ chưa đến hai mươi phút, một đợt điều trị bằng máy vật lý trị liệu vừa kết thúc.

Lúc đi ra ngoài đã không còn ai nên Giải Hằng Không định rời đi, vừa mở cửa lại đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện từ trong góc truyền đến.

“Tôi thấy cái này khá là dễ thương, nếu như cô không thích cái này thì tháng sau tôi lại mang cho cô vài thứ khác.”

Đó là một giọng nam mộc mạc mang theo chút lấy lòng.

“Không cần đâu, các cậu ra ngoài thu mua vật tư, nếu như cậu bị phát hiện mua những thứ này sẽ rất phiền toái.” Châu nói: “Không cần đưa cho tôi những thứ này nữa, tôi…”

Thấy Giải Hằng Không xuất hiện ở cửa, sắc mặt của Châu có hơi lúng túng, sau đó lại mỉm cười đi về phía này hai bước: “Không, cậu tỉnh rồi à.”

Chỉ cần ngửi mùi pheromone mang theo sự mập mờ kia thôi, Giải Hằng Không cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Alpha mặc áo khoác lính canh ở đối diện lại cau mày, nhìn chằm chằm Giải Hằng Không với sắc mặt không hề sợ hãi. Việc phân công nhiệm vụ trong viện nghiên cứu cực kỳ rõ ràng, trừ trường hợp đặc biệt ra, lính canh không được phép đi qua khu vực vượt quá phạm vi phụ trách của mình, đồng thời phải tránh tiếp xúc với các nhà nghiên cứu. Vì vậy, alpha chỉ liếc hắn một cái đã nói với Châu rằng sẽ rời đi trước.

Khi ánh mắt của Giải Hằng Không rơi vào con thỏ bông màu hồng trong tay Châu, ánh mắt đó đã lay động trong giây lát.

“Cậu khoẻ hơn chút nào chưa?” Châu hỏi.

Để ý tới ánh mắt của Giải Hằng Không, trên mặt cô hiện lên một chút xấu hổ và khó xử, Giải Hằng Không thu tầm mắt lại, cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn.”

Hắn không phải là người hóng hớt và tò mò, so với việc hóng hớt tình cảm của người khác thì hắn còn để tâm lời vừa rồi alpha kia nói rằng sẽ ra ngoài trong vài ngày tới hơn, vậy nên gã là đội viên của tiểu đội chịu trách nhiệm vận chuyển vật tư.

“Thế thì tốt.” Châu nói.

Giải Hằng Không đột nhiên lên tiếng: “Cái này cho tôi đi.”

“Hả… cái này?” Châu nhìn con thỏ màu hồng.

“Ừm.” Giải Hằng Không gật đầu: “Không phải cô không thích sao?”

Châu hơi kinh ngạc, dù có nhìn thế nào cũng cảm thấy một người với vóc dáng cao lớn như Tần Không không giống như sẽ thích một con thỏ, nhưng hắn đã nói rồi thì Châu cũng không từ chối, đưa con thỏ bông cho hắn: “Cậu thích à?”

Giải Hằng Không nhận lấy, nở một nụ cười: “Trẻ con thích chơi.”

Giải Hằng Không cầm con thỏ màu hồng này đi, ngay lúc bước vào vườn hoa của toà nhà, chuông báo động đột nhiên vang lên, đèn đỏ lóe sáng, mùi gỗ thông nồng nặc mang theo sự công kích ập về phía hắn.

Trái tim Giải Hằng Không run lên, lúc đang định lùi về sau thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét đau đớn từ bên trong truyền đến, là Tống Chiếu Ẩn.

Hắn nhấc chân chạy về phía phòng ngủ có mùi nồng nặc nhất, vừa mở cửa ra, một bóng đen mơ hồ lướt qua, trong nháy mắt hắn đã bị Tống Chiếu Ẩn lao ra xô ngã ra sau, pheromone cấp S mang theo sự công kích khiến cho gáy hắn nóng bừng, từng cơn rùng mình trào dâng trong cơ thể.

Giải Hằng Không giơ tay đánh trả theo bản năng nhưng Tống Chiếu Ẩn đã nhanh hơn hắn, lòng bàn tay như kìm sắt vòng tay hắn ra sau đè lên tường. Vành mắt Tống Chiếu Ẩn đỏ hoe, con ngươi màu xanh xám đã chuyển sang màu xanh coban trong suốt, sáng đến mức khiến cho tim Giải Hằng Không run lên, khoảng trời đó đang đè lên người hắn.