Sau Khi Trùng Sinh, Trẫm Có Khả Năng Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 21

"Bệ hạ, thuốc cũng đã uống rồi. Nếu như không còn chuyện gì khác quan trọng, thần cung tiễn Bệ hạ hồi cung."

Đông Lâm Phong khoát tay nói không vội.

"Trẫm khi mới tới, bên ngoài mưa rơi không nhỏ, Trẫm đợi mưa tạnh rồi mới đi cũng không muộn."

Còn phải đợi mưa tạnh rồi mới đi, nếu là mưa không ngừng thì làm sao đây?

Mộ Phù Ngọc nghe tiếng nước mưa rơi xuống mái hiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng tí tách, đoán được trận mưa này sẽ không thể tạnh ngay được.

"Bệ hạ, nếu như chờ mưa tạnh thì không biết phải chờ tới khi nào? Không bằng nhân lúc chưa muộn hãy nhanh chóng hồi cung nghỉ ngơi, như vậy cũng không trì hoãn việc ngày mai thượng triều."

Đông Lâm Phong nhẹ nhàng một tiếng.

"Hoàng thúc quên rồi sao? Ngày mai là ngày nghỉ triều."

Mộ Phù Ngọc nghe vậy sững sờ, con mắt chớp chớp, nghĩ tới đến ngày mai là ngày sáu, theo quy định triều hội Trung Châu là mỗi năm ngày thượng triều thì sau đó sẽ được nghỉ triều một ngày, cho nên ngày mai là ngày nghỉ triều có vẻ như không sai.

*Theo quy định phong kiến Trung quốc, cứ vài ngày sẽ có một ngày được nghỉ thượng triều để tất cả mọi người được ở nhà tắm gội, vì ngày xưa quan niệm cơ thể là do cha mẹ sinh ra, do đó mọi người đều nuôi tóc dài mà không cắt tóc, nên việc gội đầu làm khô tóc, chải tóc, chăm tóc, búi tóc rất vất vả và tốn nhiều thời gian, nên sẽ có ngày nghỉ để mọi người ở nhà gội đầu tắm rửa.

"Bệ hạ tối nay không định hồi cung sao?"

"Vậy, làm phiền Hoàng thúc thu lưu một đêm."

* Dịch giả: =))))))))))

Mộ Phù Ngọc: "..."

Ta vừa nói rõ ràng là câu nghi vấn, không phải là câu trần thuật a!

Quả nhiên từ xưa đến nay không có Hoàng đế nào da mặt mỏng cả.

Đông Lâm Phong vừa nói câu kia xong, dừng một lát lại bổ sung tiếp.

"Tối hôm qua Hoàng thúc đi ngủ sớm, Trẫm cũng không kịp cùng Hoàng thúc ôn lại chuyện xưa, tối nay Hoàng thúc phải dành thời gian bồi Trẫm đấy."

Lời bộc bạch này phiên dịch ra ngụ ý chính là: Hoàng thúc, đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi.

Mộ Phù Ngọc: Muốn lật bàn.

Nếu biết trước thì vừa rồi hắn nên an bài cho tiểu Hoàng đế đến ở một gian viện khác.

Ôn chuyện! Ôn cái cọng lông nhà ngươi!

Có Hoàng cung mà không về, có Long sàng mà không ngủ, lại cứ muốn đến đây cùng hắn chen chung một cái giường.

Ngươi đang muốn bày cái trò gì vậy hả?

Phát giác được sóng điện não kí chủ nhà mình đang xao động mãnh liệt, Thu Thu bay xuống, đầu xù lông lắc lư nói.

[Ngọc Ngọc, theo ta nghĩ, tiểu Hoàng đế đây là hắn cảm thấy thiếu tình thương mà thôi.]

[… Thiếu tình thương?]

Tiểu Hoàng đế mà thiếu tình thương, không phải đấy chứ?

[Bởi vì cuộc chiến tranh giành ngai vàng của Tiên đế – đoạt đích đoạt ngôi chém gϊếŧ quá khốc liệt, gϊếŧ đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Tiên đế, cũng chính là Phụ hoàng của tiểu Hoàng đế, còn lại các đích hoàng tử khác đều chết hết. Điều này dẫn đến không còn bất kì người thân hay trưởng bối nào bên cạnh tiểu Hoàng đế cả, mặc dù Hoàng thúc như ngươi cũng không phải ruột thịt, nhưng dù sao cũng mang danh là Hoàng thúc của tiểu Hoàng đế mà.

Hơn nữa, ngươi còn vì hắn mà trấn thủ biên giới những mười năm, ổn định chiến loạn ở Tây Bắc, tiểu Hoàng đế vốn là người trọng tình trọng nghĩa, nên sẽ muốn cùng ngươi bồi đắp tình cảm càng thêm thân thiết.]

Mộ Phù Ngọc suy nghĩ: Nói như vậy nghe cũng hợp lý.

[Không đúng, ta nhớ tiểu Hoàng đế còn có một thân Hoàng cô*, nếu bàn về thân sơ xa gần*, thì đáng lẽ phải thân thiết gần gũi với vị thân Trưởng công chúa* kia chứ.]

* Thân Hoàng cô: khi gọi những người trong hoàng tộc mà có từ “thân” nghĩa là người đó có quan hệ máu mủ ruột thịt với hoàng thất, thân Hoàng cô nghĩa là cô ruột của tiểu Hoàng đế, tức là em gái ruột của Tiên đế.

* Bổ sung thêm một chút, đối với trường hợp của Mộ Phù Ngọc, vì anh trai ruột của nguyên chủ Mộ Phù Ngọc được Tiên đế nhận làm em trai kết nghĩa, nên tính chất bắc cầu Mộ Phù Ngọc cũng là em trai kết nghĩa của Tiên đế. Người cổ đại coi trọng huynh đệ kết nghĩa như người nhà vậy nên người nhà của huynh đệ kết nghĩa cũng là người nhà mình.

Tước vị Vương gia là tước vị được thừa kế, nên khi anh trai Mộ Phù Ngọc chết, tước vị được truyền lại cho Mộ Phù Ngọc, nhưng vì Mộ Phù Ngọc không có quan hệ máu mủ ruột thịt với hoàng thất nên là Vương gia ngoại tộc, bình thường gọi ngắn gọn vẫn là Vương gia.

Còn Vương gia ruột thịt thì có thể gọi là thân Vương gia/thân Vương, gọi ngắn gọn vẫn là Vương gia.

* Thân sơ xa gần: đây là một cụm từ nên mình để nguyên, có nghĩa là để miêu tả về độ thân thiết hay không thân thiết, quan hệ họ hàng xa hay họ hàng gần.

* Trưởng công chúa: Công chúa có thể là con gái của vua hiện tại hoặc là con gái của vua đời trước.

Bởi vì con trai của vua có sự thay đổi tước vị, khi còn nhỏ là hoàng tử, lớn lên có thể trở thành Thái tử và thành vua, nếu không thì trở thành Vương gia. Cho nên hoàng tử luôn là con trai của vua hiện tại. Nhưng con gái của vua sẽ không có sự thay đổi tước vị, luôn luôn là công chúa dù đã lớn lên và lấy chồng, dù ngôi vua đã truyền cho người khác.

Theo ngữ cảnh này được hiểu là, vị Trưởng công chúa này được sinh ra và làm công chúa từ đời ông nội của tiểu Hoàng đế, đến khi anh trai mình lên làm vua (tức Tiên đế - cha của tiểu Hoàng đế, Tiên đế đã gϊếŧ hết các huynh đệ ruột của mình, còn công chúa không thể giành ngôi nên không gϊếŧ), đến khi tiểu Hoàng đế lên ngôi vua thì công chúa vẫn sống nên vẫn là công chúa.

Chức vị Trưởng công chúa chỉ dành duy nhất cho công chúa lớn nhất trong số tất cả các công chúa, cho nên nếu như sau này tiểu Hoàng đế có con gái (công chúa) thì tất cả các công chúa của tiểu Hoàng đế sẽ không có ai là Trưởng công chúa, Trưởng công chúa hiện tại đang là Hoàng cô của tiểu Hoàng đế, trừ khi Trưởng công chúa này chết thì mới chọn công chúa lớn nhất để lập Trưởng công chúa tiếp theo (kiến thức thực tế, tuy nhiên có thể sẽ sai sót theo thiết lập của tác giả).

[Ngọc Ngọc... Ta phát hiện ra ngươi đúng là đồ cơ bắp phát triển, có khi trong đầu ngươi cũng chỉ toàn là cơ bắp, ngươi nói xem, người kia là thân Hoàng cô, chẳng lẽ tiểu Hoàng đế còn có thể nửa đêm chạy đi tìm thân Hoàng cô của mình để tâm sự sao?]

Thu Thu thao thao bất tuyệt, sau đó ngừng mấy giây rồi cất cao cổ họng.

[Nam nữ có sự khác biệt lẽ nào ngươi không biết?]

[... Cũng phải!]

Ở thời cổ đại, khi tròn bảy tuổi là nam nữ đã không được phép ở chung, Trưởng công chúa mặc dù là người thân của tiểu Hoàng đế, nhưng vẫn là một nữ trưởng bối, thân phận khác biệt, vẫn nên cẩn thận để tránh hiềm nghi thì tốt hơn.

Trái lại hắn và tiểu Hoàng đế, mang danh nghĩa là Hoàng thúc và cháu trai, có lẽ sẽ có rất nhiều người hoan nghênh chú cháu bọn họ "Thúc từ điệt hiếu"*.

* Thúc từ điệt hiếu: điệt là cháu (bao gồm cả cháu trai – điệt nhi, lẫn cháu gái – điệt nữ), nghĩa là chú nhân từ cháu hiếu thảo. Có một câu khác tương tự cũng rất hay dùng là Mẫu từ tử hiếu – mẹ nhân từ con hiếu thảo.

Có vẻ như đã hiểu được tâm tư của tiểu Hoàng đế, Mộ Phù Ngọc cũng thản nhiên tiếp nhận ý tốt của tiểu Hoàng đế khi liên tục hai ngày nay đều đến thăm hắn.

Đông Lâm Phong nhạy bén phát giác được cảm xúc của Mộ Phù Ngọc có chuyển biến một chút, đây là nghĩ thông suốt cái gì rồi chăng?