"Ngươi nói... Ai tới?"
"Bẩm Vương gia, là Bệ hạ tới."
Trong lúc Giang Tùy đáp lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
Mộ Phù Ngọc vội vã rời giường đứng dậy, điều chỉnh thành biểu cảm tươi cười nồng hậu để nghênh đón.
"Không biết Bệ hạ đêm khuya giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, thần..."
"Hoàng thúc không cần đa lễ, mau mau đứng lên!"
Đông Lâm Phong vội vàng đỡ lấy.
"Hôm nay trời lạnh, Hoàng thúc hay là khoác thêm kiện ngoại bào, tránh gặp phong hàn."
Đương kim thiên tử vừa mở miệng, Giang Tùy đứng bên cạnh đã nhanh tay cầm một kiện ngoại bào trắng muốt khoác lên cho Vương gia nhà mình, sau đó mới khom người từ tốn lui ra.
Mộ Phù Ngọc chỉnh lại cổ áo làm từ lông hồ ly, trên tay cảm thấy mềm mại ngoài ý muốn.
"Bệ hạ lâm giá ngay đêm khuya, là có việc gì quan trọng sao?"
"Trẫm là đặc biệt đến xem Hoàng thúc, ban ngày còn phải xử lý tấu chương không tiện tới, buổi tối có chút thời gian liền đến một chút."
"... Đa tạ Bệ hạ quan tâm, thần không dám nhận."
Cũng không biết tiểu Hoàng đế muốn làm gì, trời đang mưa gió còn muốn chạy tới đây, lẽ nào là có chuyện tìm hắn?
"Người là Hoàng thúc của trẫm, trẫm quan tâm Hoàng thúc là việc đương nhiên."
Đông Lâm Phong điều chỉnh thần sác nghiêm trang, sau đó lại nói.
"Đúng rồi, Tôn thái y biết được Trẫm đến đây, liền nhờ Trẫm mang theo một chén thuốc tới... Người đâu, Mang lên đây."
Mộ Phù Ngọc: "...?" Thuốc
Ngươi đến thì đến đi, lại còn mang theo một chén thuốc là có ý gì, nếu không phải nhìn tiểu Hoàng đế mang tấm lòng quan tâm hắn mà đến đây, thật muốn cho người đuổi ra khỏi cửa.
Chẳng lẽ không hiểu câu nói “Phàm là những chuyện mình không muốn, thì đừng áp đặt lên người khác”* có nghĩa là gì sao?
* Đây là một câu nói/ca dao/ tục ngữ/ điển tích/ điển cố gì đó, do tui không biết Tiếng Việt mình đã dịch câu này ra hay chưa nên cứ dịch theo sát nghĩa của câu nói thôi nhé.
Tiểu Hoàng đế thật tàn nhẫn mà!
[Ha ha ha... Tiểu Hoàng đế đến đây để đặc biệt đưa thuốc tới cho ngươi, a ha ha ha a... Đây có phải là “Ngàn dặm đưa lông hồng, lễ nhẹ nhưng tình nặng” a?]
Phải nói rằng, tiểu Hoàng đế quả thật có lòng.
Chỉ là, tấm lòng này đặt không đúng chỗ.
Mộ Phù Ngọc liếc xéo con chim nào đó đang cười đến mức bộ lông cũng xù lên, trong lòng lặng lẽ mài dao xoèn xoẹt.
"Hoàng thúc, bệnh phong hàn này thay đổi thất thường, vẫn là nên uống một đơn thuốc củng cố, làm như thế Trẫm mới an tâm."
Một chén thuốc "hương thơm ngào ngạt tứ phía" được tiểu Hoàng đế trao tận tay, lời nói chứa chan sự quan tâm ấm áp, đến mức độ này rồi, Mộ Phù Ngọc làm sao có thể từ chối nổi nữa, chỉ có thể trong lòng âm thầm gắt gỏng một tiếng.
[Sự quan tâm từ đại chất tử* này, sợ là không thể không nhận.]
* Chất tử: cháu
Sau đó, nín một hơi thừa thế xông lên, uống hết chén thuốc.
Đông Lâm Phong thình lình nghe thấy câu nói có chút trách móc này, không những không so đo, ngược lại khóe môi còn âm thầm kéo lên một đường cong nhẹ.
Thoáng nhìn thấy tiểu Hoàng đế chứa đầy ý cười, Mộ Phù Ngọc đứng tim một giây, trong lòng lặng lẽ tự an ủi mà suy nghĩ, phong thủy luân chuyển*, nói không chừng một ngày nào đó sự việc sẽ xảy ra trên người tiểu Hoàng đế, cứ chờ đến ngày đó đi.
*Phong thủy luân chuyển: Phong thủy ý nói đến những điều may mắn hoặc vận xui, câu này nghĩa là điều may mắn và vận xui luôn thay đổi, không ai luôn gặp may mắn, không ai luôn được đắc ý, khi người này may mắn thì người khác gặp xui, rồi sẽ đến lúc may mắn và vận xui thay đổi, người đã từng gặp may mắn sẽ gặp vận xui và người từng gặp vận xui sẽ gặp được điều may mắn.
Chờ đến ngày đó, Mộ Phù Ngọc hắn cam đoan ngày ngày ba bữa, dù phải cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, cũng sẽ trông coi tiểu Hoàng đế uống thuốc. Nghĩ tới đây, Mộ Phù Ngọc đột nhiên dừng một chút, bởi vì hắn nhớ tới một phân đoạn của cốt truyện mà hắn vừa xem.
[Ta nhớ rằng... Khi tiểu Hoàng đế và nữ chính đi tuần du xuống phía Nam, có một lần tiểu Hoàng đế vô ý ăn phải quả độc, sau đó bị bệnh mấy ngày phải không?]
[Ngọc Ngọc, ngươi không phải là muốn?]
[“Lấy đạo của người, trả lại cho người”. Chờ đến phân đoạn kia xảy ra, ta sẽ đích thân đi chăm sóc hỏi han tiểu Hoàng đế, chăm hắn uống thuốc!]
Đến lúc đó hắn sẽ nhìn chằm chằm tiểu Hoàng đế uống thuốc, một ngày năm bát, để ta nhìn ngươi còn cười nổi hay không?
Thu Thu: […] Được thôi, miễn là ngươi vui vẻ.
Bên này một người một chim nói chuyện, bên kia Đông Lâm Phong hai tay nắm chặt chắp sau lưng – tuần du phía nam?
Dù gì cũng là bậc Thiên tử cửu ngũ chí tôn, cho dù trong lòng khϊếp sợ đến đâu, trên mặt cũng không đổi sắc, chỉ là đôi mắt hơi hạ xuống, lướt qua những cảm xúc nghi ngờ, khó hiểu, bất ngờ... Đủ loại cảm xúc cứ thế kéo đến.
Hắn đang nghĩ, Mộ Phù Ngọc tại sao lại biết được việc hắn sẽ tuần du phía Nam, lại còn biết được cả chuyện hắn sẽ ăn nhầm quả độc?
Đây đều là những chuyện đã phát sinh ở kiếp trước, nhưng kiếp này vẫn chưa... Lẽ nào Mộ Phù Ngọc cũng giống như hắn?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Đông Lâm Phong đã lướt đến giả thuyết này, nhưng nghĩ kĩ lại thì cảm thấy việc Mộ Phù Ngọc cũng là người trùng sinh không hề có sự liên kết với các sự việc khác.
Vì sao lại luôn nhắc đến cốt truyện, nữ chính, là có ý gì?
Nếu ở kiếp này, hắn tuần du phía Nam sau đó ăn nhầm quả độc thêm một lần nữa, Mộ Phù Ngọc sẽ đi thăm hắn, trông coi hắn uống thuốc sao?
Chỉ vì hai chén thuốc, có đáng không?
Nếu như lúc này Mộ Phù Ngọc cũng có thể nghe được tiếng lòng của tiểu Hoàng đế, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà khẳng định nói rằng rất đáng giá!
Dù sao cũng không phải ngươi uống thuốc, đương nhiên ngươi đứng nói chuyện không đau eo*.
*Đứng nói chuyện không đau eo: nghĩa là không đặt mình vào hoàn cảnh khó khăn của người khác nên chỉ ba hoa khoác lác.