Mộ Phù Ngọc nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy an tâm, tán dương nụ cười sắc lẹm giấu dao của nữ chính.
[Làm tốt lắm! Đối với những kẻ xấu xa như vậy, cần phải đủ tàn nhẫn, ngươi lợi hại hơn bọn chúng thì bọn chúng mới kinh sợ.]
[Nếu nữ chính không đủ mạnh mẽ thì sẽ rất khó sống.]
Hiếm khi thấy ký chủ để ý đến cốt truyện một cách nghiêm túc như vậy, lại còn say mê theo dõi bình phẩm thế này. Thu Thu nhẹ nhàng vỗ cánh, chỉ trỏ và nói.
[Thế nào, nhìn nữ chính vả mặt bọn họ thấy thích chứ? Phía sau còn rất nhiều tình tiết vả mặt thú vị nữa đấy.]
[Khi nữ chính xuyên không cũng mang theo cả dị năng đúng không? Chỉ là dị năng hệ không gian không có quá nhiều tác dụng ở thế giới cổ đại.]
[Dù sao cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, thân là tác giả mẹ ruột cũng không thể xây dựng bàn tay vàng* quá phô trương được, như vậy sẽ khiến độc giả mất đi sự đồng cảm với nhân vật. Với lại, việc nữ chính có thể mang theo dị năng hệ không gian cũng rất phù hợp, vừa không làm lu mờ thiết lập và bối cảnh cổ trang, vừa có thể tùy ý sử dụng dị năng như một túi không gian di động như một thiết lập bàn tay vàng của nữ chính.]
* Bàn tay vàng: có ý chỉ nhân vật được hỗ trợ (buff) quá đà, có những kỹ năng vượt trội quá đà; có những vật dụng, bảo bối, … hỗ trợ; luôn nhận được sự giúp đỡ từ những nhân vật khác;… nên luôn luôn dễ dàng vượt qua nghịch cảnh. Tuy nhiên việc nhân vật có bàn tay vàng cũng đem lại một cảm giác không chân thực cho người xem.
[Ngọc Ngọc, ngươi nghĩ thử xem, nếu như ngươi là nữ chính, tác giả sắp xếp cho ngươi xuyên không đến cổ đại, ngươi có nhan sắc lại có cả bàn tay vàng là túi không gian di động, thì ngươi có sống nổi hay không?]
[Quá sống nổi ấy chứ.]
Mộ Phù Ngọc nghĩ có thể để cho ra mắt cuốn tiểu thuyết này, tác giả đã phải xâm nhập, điều tra nhu cầu độc giả, xu hướng yêu thích trên thị trường một cách kỹ lưỡng.
Trở lại chủ đề chính.
Nữ chính xuyên không là một người mạnh mẽ, chỉ cần kế mẫu hay phụ thân có ý định ức hϊếp nàng một chút, nàng sẽ phản kháng quyết liệt, không ngần ngại mà làm tổn thương họ.
Từ đó về sau, Nam Cung phủ mỗi ngày đều như gà bay chó sủa, náo nhiệt vô cùng. Chưa đầy một tháng, nữ chính đã khiến cả nhà nguyên chủ phải phục tùng nàng. Trong Nam Cung phủ bây giờ, mỗi một lời nói của nữ chính đều uy quyền như thánh chỉ.
Mặc dù từ lâu đã không còn hứng thú với phim truyện, nhưng sau một buổi chiều xem cốt truyện, Mộ Phù Ngọc lại cảm thấy chưa thỏa mãn. Cho dù cốt truyện cẩu huyết, tình tiết cũ rích, nhưng giống như Thu Thu đã nói, theo dõi nữ chính của tiểu thuyết này quả thật là sảng khoái.
Từ đầu đến cuối đều là nữ chính vả mặt người khác, phản diện chỉ có thể ra sân diễn tuồng được vài phân đoạn. Nữ chính nếu có thể đối đáp được thì hùng hổ đối đáp, nếu có thể đánh được thì mạnh mẽ đánh, chắc chắn sẽ giải quyết mọi vấn đề trong vòng chưa đầy ba chương. Những tình tiết khiến cho nữ chính phải chịu khinh bỉ, chịu ủy khuất thì hoàn toàn không có.
Nữ chính mạnh mẽ, lại còn được nam chính sủng ái, phong cách viết truyện nhẹ nhàng có chút hài hước hóm hỉnh, thỉnh thoảng có thể khiến người đọc tủm tỉm mà cười. Mộ Phù Ngọc theo dõi đến kết truyện, là nghi lễ cúng trời Đại Điển Thiên Thượng, nữ chính mặc huyền kim Hoàng hậu Phượng bào rực rỡ, từng bước chậm rãi tiến đến bên cạnh nam chính.
[Không tệ, người mang tình ý rồi sẽ trở về bên nhau, kết cục hạnh phúc viên mãn.]
[Ngọc Ngọc, nữ chính không tệ chứ?]
Mộ Phù Ngọc sờ cằm một cái, cảm khái một chút.
[Nghĩ kĩ lại thì, nam nữ chính sau ba năm nữa mới thành hôn, xem ra ta không có cơ hội được nhìn thấy hài tử của tiểu Hoàng đế và nữ chính ra đời rồi.]
Hắn đúng là chết trước khi nam nữ chính thành hôn. Ài! Đáng tiếc, hắn còn không được chứng kiến đại hôn của nam nữ chính.
[…]
Thu Thu bèn thắc mắc: [Ngọc Ngọc, có phải ngươi bắt trọng điểm sai rồi không? Trọng điểm là ba năm sau sao? Hay là hài tử vậy?]
Mộ Phù Ngọc cười ha hả: [Chắc do ta lớn tuổi rồi, muốn ôm cháu trai, nên nhất thời suy nghĩ hơi xa một chút.]
Thu Thu nghe vậy, nheo nheo cặp mắt đen láy, cánh nhọn như nhân tính hóa, bày ra dáng vẻ đỡ trán thở dài.
[Ngươi sẽ không thực sự coi tiểu Hoàng đế là cháu ngươi thật đấy chứ? Ngọc Ngọc, ngươi và tiểu Hoàng đế vốn không chung đường, ngươi không nên dành cho hắn quá nhiều tình cảm, ngươi có biết hay không hả?]
Mộ Phù Ngọc bấm tay búng trán Thu Thu cái bốp.
[Không cần ngươi quản, một con chim mà nói nhiều như vậy sao.]
Thu Thu mổ mổ mỏ nhọn một cái, trong lòng thầm mắng chửi Mộ Phù Ngọc là đồ không biết tốt xấu, không hiểu ý tốt của người khác.
Mộ Phù Ngọc lại búng thêm một cái, sau đó đặt quyển sách trên tay xuống, hiện tại đã xem hết cốt truyện một lượt rồi, tiếp theo là.
[Ta chỉ cần làm theo đúng như cốt truyện là được, đúng không?]
[Đúng vây, cứ làm theo đúng như cốt truyện là được, tiểu thuyết nói thế nào, chúng ta cứ làm theo y như thế, cũng không có gì là khó cả.]
[Nói cách khác, ta chỉ cần kiên trì ba năm nữa là có thể quay về.]
Thu Thu gật đầu lia lịa.
Mộ Phù Ngọc khẽ cười một tiếng, mở miệng: "Thật tốt!"
Nghĩ đến chỉ còn lại ba năm nữa là hắn có thể trở về, đến tận đêm còn có thể vui vẻ tươi cười nằm trên giường hưởng mùi hoa Lan tinh khiết.
Nhưng mà vừa nhắm mắt không lâu, liền nghe được người hầu thân cận là Giang Tùy nhẹ nhàng bước vào và bẩm báo nói.
"Bệ hạ tới."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Làm một tiểu kịch trường: Một chút quan tâm thân thiết của tác giả mẹ ruột đến từ tiểu kịch trường.
Tiêu đề —— hi hi hi... Dậy, chớ ngủ, ngươi có một kiện hàng chuyển phát nhanh đang trong quá trình vận chuyển.
Mộ Phù Ngọc: Ngươi... Đang nói chuyện với ta phải không?
Mẹ ruột: Ngoài ngươi ra, trong phòng này còn có ai khác sao?
Mộ Phù Ngọc: Có, còn có một con chim đã ký khế ước.
Mẹ ruột: ... Nhanh chuẩn bị đi, kiện hàng của ngươi sắp đến nơi rồi.
Mộ Phù Ngọc: Tình hình kinh tế gần đây căng thẳng, không có thời gian mua sắm trên mạng.
Mẹ ruột: Đây là quà tặng cho ngươi, không cần tiền.
Mộ Phù Ngọc: Đồ miễn phí chắc chắn sẽ không tốt, không cần! [có rất nhiều kẻ lừa đảo qua mạng, ta sẽ không tham những món lợi nhỏ này đâu]
Mẹ ruột: Bạn có thể kiểm tra hàng trước, nếu không hài lòng có thể trả lại.
Mộ Phù Ngọc: ... Cái này có thể nhận.
Mẹ ruột: Thủ đoạn thành công [Yes!]