Sau Khi Trùng Sinh, Trẫm Có Khả Năng Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 22

"Hoàng thúc..."

Mộ Phù Ngọc nhìn sang.

Đông Lâm Phong cười hỏi một câu.

"Hoàng thúc, người muốn ngủ bên trong hay bên ngoài?"

"Ta chỉ muốn ngủ một mình" – câu nói này đến cổ họng lại bị nuốt trôi xuống.

Để phòng ngừa tiểu Hoàng đế nửa đêm muốn dậy đi tiểu, Mộ Phù Ngọc đáp lại.

"Bên trong."

Sau khi đi rửa mặt, Mộ Phù Ngọc nhìn thấy trên giường chỉ có một bộ chăn, bèn phân phó Giang Tùy mang thêm một bộ chăn tới, dù sao hiện tại mới tháng tư, đến đêm vẫn có chút lạnh, lại thêm hôm nay trời mưa, nhiệt độ giảm nhanh, nửa đêm nhiệt độ nhất định sẽ lạnh hơn nữa.

Đương nhiên còn có một lý do quan trọng nhất là, hắn không muốn cùng tiểu Hoàng đế đắp chung một chăn trên một chiếc giường, nếu nằm xa một chút thì ở giữa hai người đều lọt gió, nếu nằm gần một chút thì khó tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể.

Mỗi người một chăn, không làm phiền đến nhau, hoàn mỹ!

Ngày đầu tiên trở về Vương phủ, lại cùng tiểu Hoàng đế ngủ cùng một giường, Mộ Phù Ngọc nghĩ nghĩ liền không khỏi thở dài, vừa lật chăn nằm xuống, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Hoàng thúc."

Hắn bây giờ cứ nghe thấy tiểu Hoàng đế gọi hắn là Hoàng thúc là cảm thấy đau đầu, thật muốn dúi đầu vào trong chăn giả câm giả điếc ngó lơ hết tất cả mọi thứ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn là thần, tiểu Hoàng đế là quân, trong nháy mắt lại phải điều chỉnh bộ dáng, quay sang mỉm cười hỏi nhỏ.

"Bệ hạ, có chuyện gì sao?"

"Muốn cùng Hoàng thúc tâm sự."

"Bệ hạ mời nói, thần rửa tai lắng nghe."

Mộ Phù Ngọc đợi một hồi lâu, cổ nghiêng đã cứng ngắc, cũng không thấy tiểu Hoàng đế mở miệng nói chuyện gì, bèn quay đầu về.

"Bệ hạ nếu không muốn nói chuyện, thần ngủ trước."

"Có thật nhiều lời muốn nói cùng Hoàng thúc, thế nhưng lại... không biết nói cái gì?"

"Vậy thì không cần nói nữa, mau đi ngủ thôi."

Sau đó, ngươi ngủ, ta ngủ, đều tốt!

Đông Lâm Phong nghe vậy, lại thốt lên một tiếng.

Thính lực giật giật, Mộ Phù Ngọc đột nhiên phát hiện, giọng nói của tiểu Hoàng đế... quả thật rất dễ nghe.

[Không hổ là nam chính, giọng nói so với người thường cũng thật xuất chúng.]

[Đương nhiên rồi, tiểu Hoàng đế là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, đương nhiên mọi phương diện đều rất xuất chúng.]

Mộ Phù Ngọc nghe bên tai toàn những lời khen ngợi, nheo nheo mắt.

[Ta khen một câu, ngươi khen những mười câu, ngươi rốt cuộc thuộc phe nào vậy hả?]

[...]

Nhất thời chim nhỏ lại lanh mồm lanh miệng, tiểu Hoàng đế thật sự khiến nó khổ quá mà.

[Ngọc Ngọc, đương nhiên thuộc phe ngươi rồi.]

[Phe nào lợi hơn người liền thuộc phe đó.]

[Chít.]

Ngoan ngoãn ngồi xổm trong góc, đầu xù lông lắc lư, dưới bụng tròn nhô ra một cặp móng vuốt cào cào, lặp đi lặp lại câu nói.

[Vẽ một vòng tròn, bản thân tự kiểm điểm.]

Một tiếng bật cười "Phốc phốc".

"... Hoàng thúc? Người đang suy nghĩ cái gì mà cười thành thế này?"

Nghe thấy tiếng tiểu Hoàng đế, khiến cho Mộ Phù Ngọc nhớ tới còn có người khác ở đây, tiếng cười lật tức ngưng bật, đồng thời Mộ Phù Ngọc nghiêng đầu qua hướng về phía tiểu Hoàng đế.

Lúc này, ánh nến trong phòng chưa thổi tắt, màn trướng bên giường cũng không buông xuống, màu vàng ấm áp của ánh nến rải rác rơi trên giường, tĩnh mịch mà dịu dàng.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người gặp nhau, Mộ Phù Ngọc nở một nụ cười thận trọng.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị."

"Ồ, chuyện thú vị? Hoàng thúc nói ra để Trẫm nghe một chút."

Ách... Hắn chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, làm gì có chuyện nào thú vị chứ.

"Thần, từng nghe một đứa bé hỏi, tại sao khi hai con hổ đánh nhau, nhất định phải đánh đến một sống một chết mới ngừng?"

Cuối cùng, Mộ Phù Ngọc cũng nghĩ ra một câu chuyện để đối phó.

"Một núi không thể chứa hai hổ."

Đông Lâm Phong trả lời nghiêm túc, tiếp tục.

"Không phải là như vậy sao? Còn có lý do nào khác nữa?"

Đối mặt với truy vấn của tiểu Hoàng đế cùng với ánh mắt hiếu kỳ, Mộ Phù Ngọc ho nhẹ một tiếng.

"Bởi vì... Không người nào dám đi ngăn cản."

Đông Lâm Phong nghe nói vậy chợt khựng lại, sau đó đột nhiên cười nói.

"Đúng là không ai dám đi ngăn cản, Hoàng thúc nói chí phải!"

--------------------

Editor: Xin lỗi các nàng, mấy chương này không thể chia đều được, vì như vậy sẽ cắt đôi tình tiết mất, huhu.