Sau Khi Trùng Sinh, Trẫm Có Khả Năng Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 3

Nghe thấy kí chủ nhắc đến nhiệm vụ, Thu Thu lập tức hưng phấn đến mức toàn bộ lông trên người đều run lên.

[Đúng đúng đúng! Chúng ta đã về rồi, cuối cùng cũng đã có thể mở ra nhiệm vụ chính tuyến vương gia tạo phản, chít chít chít...]

Thật là khó khăn quá đi mà!

[Ta sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ... Ơ không đúng, ta chưa nói với ngươi về cốt truyện sao?]

Mộ Phù Ngọc cười cười.

[Cốt truyện từ mười năm trước, ngươi cảm thấy bây giờ... ta còn nhớ nổi không?]

Thu Thu: [………].

Thôi được rồi, ai làm kí chủ thì người đó có lý, chỉ cần tải lại một bản nữa là được, dù sao cũng không tốn công sức gì.

Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Mộ Phù Ngọc và một người tên Thu Thu có vẻ như đã kết thúc, Đông Lâm Phong ổn định thần sắc, mỉm cười dịu dàng.

“Hoàng thúc, chúng ta mau hồi cung thôi!

"Mời Bệ hạ!"

Đông Lâm Phong khẽ gật đầu, xoay người bước lên Loan giá.

Bệ hạ xuất cung, thanh thế cuồn cuộn.

Bệ hạ hồi cung, bách tính đua nhau khua chiêng gõ trống, đốt pháo dưới hiên, người người nhà nhà đều vậy, chiêng trống vang trời cùng pháo nổ tung bay để hoan nghênh Túc Vương thắng trận trở về.

Dân chúng chăm chú dõi theo Loan giá, theo sát là một nam nhân cưỡi ngựa lớn, mặc áo giáp bạc, vẻ mặt lạnh lùng và thần thái nghiêm túc, dường như ngay cả ánh mặt trời chói chang cũng không thể lấp đầy hơi thở sát phạt mạnh mẽ.

Trong đám người, không biết là ai đã hét toáng lên: "Túc Vương uy vũ! Túc Vương thiên tuế!".

Sau đó đám người tựa hồ kịp phản ứng, từng đợt cuồng thanh hò hét bộc phát.

Mộ Phù Ngọc nghe dân chúng hai bên đường sùng bái hắn, hô hào khàn cả giọng, bèn giơ tay vẫy trái vẫy phải đáp lại.

[Không ngờ ta cũng được trải nghiệm cảm giác làm người nổi tiếng hàng đầu ở cổ đại, cảm giác này cũng không tệ!]

Cũng không uổng phí công sức hắn đã chiến đấu đẫm máu trong suốt mười năm bên ngoài.

[Ngươi đã đánh đuổi quân xâm lược để bọn họ có thể yên ổn hưởng thụ cuộc sống tốt lành, bọn họ có thể không sùng bái ngươi sao?]

Thấy ký chủ được mọi người yêu quý kính trọng như vậy, Thu Thu vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào, không hổ là ký chủ mà nó đã lựa chọn, mặc dù thời điểm xuyên qua có chút sai sót, những vẫn có thể thuận lợi hoàn thành tất cả các cốt truyện, thật là lợi hại!

[Hiện tại ta là anh hùng trong mắt bọn họ, nhưng đợi đến khi ta tạo phản thất bại, bọn họ sẽ ném rau, ném trứng thối vào mặt ta mà chửi rủa đó]

Mộ Phù Ngọc nhớ đến tình cảnh thảm hại của các nhân vật đại phản diện trong vô số các bộ phim truyền hình đã từng xem, mặt không khỏi xám xịt lại, nên là nhân lúc bây giờ còn được hưởng thụ đãi ngộ như thế này thì phải tranh thủ hưởng thụ nhiều một chút mới được!

Vì biết rằng, sau khi rời khỏi đây, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào nữa.

[Ngọc Ngọc, khi ngươi tạo phản thất bại, dựa theo kết cục của cốt truyện thì ngươi sẽ chỉ bị nam chính tiểu Hoàng đế ban chết bằng một ly rượu độc thôi, sẽ không phải diễu phố thị chúng đâu! Cho nên người tự tưởng tượng ra cảnh ném rau ném trứng thối là tuyệt đối không thể xảy ra!]

Thu Thu nâng cánh nhỏ chọc chọc má ký chủ, muốn cố nói với ký chủ là không nên suy nghĩ quá nhiều.

[Ngọc Ngọc, ngươi có hiểu không vậy?]

[Gọi Mộ ca!]

Hắn sẽ không bao giờ chấp nhận cách gọi Ngọc Ngọc này, nghe quá nữ tính.

[Không phải ngươi cũng gọi ta là Thu Thu sao, cứ gọi như vậy đi nha.]

Thu Thu không hề bị lay động, mặc dù nó đang mang hình dáng của một con chim nhưng rõ ràng nó cũng có tên mà.

Tên nó đầy đủ là Sài Mạn La Áo Lấy Ca Bộc Lạp Khai Ít Mi A Lí Na Đát Lí Ông Lý Mịch.

Nhưng kí chủ lại chê tên của nó quá dài không thể nhớ nổi, nên nhất quyết muốn đặt cho nó một biệt danh sáng sủa trôi chảy lại dễ đọc dễ nhớ. Nó đã giới thiệu tên mình ngay từ lần đầu gặp mặt, ký chủ cũng đã gọi thử một lần nhưng mà lại gọi sai.

Gọi sai thì thôi đi, đằng này còn hùng hồn đầy lý lẽ mà nói rằng: "Ta thấy ngươi cũng không cần phải mơ tưởng viển vông đâu, cứ gọi là Thu Thu đi nhé, đã sáng sủa trôi chảy lại còn giản dị gần gũi."

Từ đó về sau tên của nó biến thành Thu Thu.

Đương nhiên để báo đáp lại, nó cũng đặt cho kí chủ một biệt danh đặc biệt đáng yêu, chính là: "Ngọc Ngọc".

Đến a! Đến làm tổn thương lẫn nhau a~.