Đội ngũ Loan giá nghi trượng kéo dài mênh mông, một người một chim đang cãi nhau om sòm, từ từ chậm rãi tiến vào trong cung.
Quân thần lần nữa hàn huyên vài câu, bởi vì đây là yến tiệc tẩy trần nên Mộ Phù Ngọc được sắp xếp ngồi ngay ở vị trí đầu tiên bên tay trái của đương kim thiên tử, hiển nhiên là vị trí tốt nhất có được tầm mắt bao la.
Sau đó văn võ bá quan mới theo thứ tự lần lượt ngồi xuống, cung điện lớn như vậy chỉ trong chốc lát mà đã chật kín chỗ ngồi, các cung nữ nội thị đi lại ngay ngắn trật tự.
“Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng, đã mười năm rồi! Trẫm còn nhớ mười năm trước, khi Trẫm mới lên ngôi, đám sói man rợ từ Tây Bắc liên tục quấy rối bách tính Trung Châu, xâm chiếm biên giới Trung Châu, rõ ràng đã để lộ dã tâm!”
Đông Lâm Phong trịnh trọng đứng dậy, hùng hồn nói từng chữ.
“May mắn thay, Hoàng thúc đã xin lệnh xuất chinh, trấn giữ biên giới, đánh bại lũ man rợ Tây Bắc đang thèm muốn lãnh thổ của chúng ta, giữ cho lãnh thổ Trung Châu chúng ta được toàn vẹn."
“Năm đó, Hoàng thúc trước mặt Trẫm mà thề rằng, sẽ đích thân xuất chinh đem lũ man rợ Tây Bắc kia đánh đuổi ta khỏi biên giới lãnh thổ ta. Mười năm máu chảy đầu rơi, Hoàng thúc quả không phụ lòng mong mỏi của bá tánh, thành công đánh đuổi lũ man rợ cút về Tây Bắc.”
“Nay, trẫm cùng toàn thể văn võ bá quan tại đây, cùng chúc mừng Túc Vương thắng trận trở về! Trẫm kính Hoàng thúc một ly trước."
Phía dưới, Mộ Phù Ngọc nghe người chủ trì phát biểu khai mạc xong, vội vàng đứng dậy chắp tay nói: "Bệ hạ quá khen, đều là thần nên làm."
Có thể không nên sao, dựa theo cốt truyện mà Thu Thu đưa cho hắn xem, cũng chính là cốt truyện của Vương gia đại phản diện, cho nên khi hắn xuyên đến đây đã mang một thân phận là một Vương khác ngoại tộc.
Vì trước đây anh ruột của nguyên chủ từng liều mình cứu mạng Tiên đế, sau này vì để báo ân nên Tiên đế đã nhận anh ruột nguyên chủ làm em kết nghĩa, nguyên chủ lại là em trai duy nhất nên hiển nhiên được kế thừa tước vị, trở thành một vị Vương gia ngoại tộc (Vương gia không cùng huyết thống) – Túc Vương.
Cho nên tiểu Hoàng đế gọi hắn là Hoàng thúc, nhưng thực tế hắn và tiểu Hoàng đế không có một chút xíu quan hệ máu mủ nào cả.
Đáng lẽ... Hắn có thể thực hiện kế hoạch tạo phản ngay khi vừa xuyên đến.
Nhưng... Vấn đề là, hắn lại xuyên đến quá sớm.
Thời điểm hắn xuyên đến là lúc cốt truyện chính còn chưa bắt đầu, khi đó Tiên đế vừa mới băng hà, nam chính mới tám tuổi đã bị ép đi xuất chinh đánh trận, trên vai gánh trọng trách vạn dặm giang sơn của Trung Châu.
Sau khi Mộ Phù Ngọc hiểu rõ hoàn cảnh của mình, hắn định nghỉ ngơi chờ đợi cốt truyện của mười năm sau, thậm chí cũng đã tìm xong nơi an nhàn rồi.
Nhưng mà một giây sau liền bị mấy vị đại thần phụ tá than thở tâu rằng Tây Bắc Vương biết được Tiên đế Trung Châu băng hà, tân đế mới đăng cơ chỉ là một đứa trẻ, liền nhiều lần quấy nhiễu biên giới Trung Châu, cướp của gϊếŧ người không điều ác nào mà không làm.
Hành vi trắng trợn như thế, bọn họ hẳn là đã quyết tâm lợi dụng thời cơ này để gây chiến, muốn ăn trọn Trung Châu.
Có một từ dễ hiểu hơn để miêu tả mục đích của bọn họ, đó chính là....
Chiến tranh !
Ta nhổ! Ta còn chưa bắt đầu tạo phản, các ngươi đang khoe khoang với ai vậy?
Mộ Phù Ngọc nghe xong, đừng nói ngồi, ngay cả đứng cũng không đứng nổi nữa, hắn còn đang trông cậy vào khoảng thời gian mười năm này tiểu Hoàng đế có thể giữ vững giang sơn, sau đó chờ mười năm sau cốt truyện chính bắt đầu, hắn sẽ xuất đầu lộ diện và bắt đầu thực hiện kế hoạch tạo phản của mình.
Nhưng lại không ngờ tới có người muốn cướp cốt truyện tạo phản của hắn, thật là nhiệt tình quá mà?
Đây là các người muốn bắt nạt ta hả?
Hắn lập tức liền đi xin tiểu Hoàng đế hạ lệnh cử hắn đi trấn giữ biên giới, một đám người giấy các ngươi cũng muốn thêm đất diễn, lẽ nào còn muốn được trả thêm tiền sao?
Các ngươi đã được sự đồng ý của ta chưa – chỉ có ta mới là người duy nhất được tạo phản.
Dám cướp cốt truyện đại phản diện của ta, ta còn không thể xé nát các ngươi hay sao! Một đám người giấy!
Ngày hôm sau, Mộ Phù Ngọc liền cầm “Thượng Phương Bảo Kiếm” do chính tiểu Hoàng đế ban thưởng, một người một ngựa, mang kiếm rời khỏi Thịnh Kinh.