[Ôi má ơi! Dọa chết bảo bảo rồi!]
Mộ Phù Ngọc hơi nghiêng đầu, liền thấy Thu Thu đang đứng trên vai, bộ dáng chưa tỉnh ngủ đã bị dọa hết hồn.
[Xin lỗi, dọa đến ngươi rồi. Tai tiểu Hoàng đế hình như không tốt lắm, hắn không nghe được lời ta vừa nói.]
[Trời ơi! Đây chính là tiểu Hoàng đế đã trưởng thành sao! Quả đúng là bộ dáng của bậc Đế vương, không hổ là nam chính của tiểu thuyết này, thật là cuồng bá lãnh khốc!]
Mộ Phù Ngọc trợn mắt xem thường, phỉ nhổ con chim lẳиɠ ɭơ trên vai.
[Kiềm chế nước miếng của ngươi đi, đừng chỉ vì nhìn thấy người ta dáng dấp tốt chút liền si mê, thỏ nhỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu, liêm sỉ của ngươi… Thu Thu, ngươi có cảm thấy ánh mắt tiểu Hoàng đế nhìn ta có chút kỳ quái không?]
[Có sao?]
Thu Thu đặc biệt trừng hai con mắt đen láy như hạt đậu, nhìn đi nhìn lại, chít chít hai tiếng. Bởi vì hai người đã xác lập quan hệ, vậy nên cho dù Thu Thu kêu ra chỉ toàn là tiếng chim hót chít chít nhưng âm thanh vang lên lại được tự động đồng bộ và chuyển sang loại ngôn ngữ mà Mộ Phù Ngọc có thể hiểu được.
[Ta thấy rất bình thường nha!]
Đông Lâm Phong nháy mắt thu liễm thần sắc, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn đầy xao động, vì sao Mộ Phù Ngọc không mở miệng nói, nhưng dường như mình có thể nghe được trong lòng hắn đang nghĩ gì?
Mộ Phù Ngọc đang nói chuyện cùng ai?
Thu Thu là ai?
Một lần hắn có thể nghĩ rằng bản thân mình nghe nhầm, hai lần hắn cho rằng bản thân sinh ảo giác, ba lần hắn khẳng định mình thật sự có thể nghe được tiếng lòng của Mộ Phù Ngọc.
Đây là, trọng sinh sống lại... còn có thêm... năng lực thần kỳ sao?
Dám ở trong lòng chê bai tai Trẫm không tốt... Chỉ có thể là ngươi – Mộ Phù Ngọc!
Ở trước mặt là một bộ dạng, trong thâm tâm lại là một bộ dạng khác.
Trẫm bây giờ mới nhận ra ngươi lại là người hai mặt như thế.
"Trong cung đã chuẩn bị sẵn yến tiệc tẩy trần, chỉ còn đợi mỗi Hoàng thúc đến bày tiệc mời khách thôi."
"Đa tạ Bệ hạ!"
Mộ Phù Ngọc chắp tay tạ ơn, trong lòng phấn khởi mừng thầm cùng Thu Thu vui vẻ.
[Ở biên giới mười năm cạp đất, rốt cuộc ta cũng có thể được ăn một bữa bình thường rồi, thật là muốn khóc quá đi mà.]
Thu Thu xòe ra chiếc lông đuôi đang uyển chuyển biến thành màu xanh.
[Có ta ở đây – chim bay tốc hành, chạy việc vặt và kiếm đồ ăn cho ngươi ba ngày một lần, người cũng đâu khốn khổ lắm đâu?]
Mộ Phù Ngọc: [Ngươi nói như vậy mà không biết xấu hổ hả, mỗi lần ngươi mang về có một ít hoa quả nhỏ hoặc vài cọng rau dại, nếu trông chờ vào việc người mang thức ăn cho ta thì không biết ta đã chết đói biết bao nhiêu lần rồi?]
[Còn không phải do móng vuốt của ta không mang được đồ quá nặng sao.]
Thu Thu nâng móng vuốt lên nhổ nhổ lông trên người, khí thế bị giảm đi không ít.
Đông Lâm Phong nghe Mộ Phù Ngọc lại nói chuyện, cảm giác chuyện này quả thật thú vị, hắn cho tới bây giờ mới biết Mộ Phù Ngọc vốn dĩ luôn tuân thủ quy củ hóa ra lại là người nói nhiều như vậy, nhất là những lời nói phát ra từ trong lòng.
Nếu không phải do chính tai hắn nghe được, thật sự khó có thể tưởng tượng được những lời nói đó lại xuất phát từ tiếng lòng của Mộ Phù Ngọc, sự tương phản quá lớn, nhất thời làm hắn khó thích ứng.
Đông Lâm Phong nghĩ rằng mình cần thêm thời gian để làm quen.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người đang rất gần.
Một người là đương kim Bệ hạ tâm tư kín đáo anh minh cơ trí, một người là Vương gia nắm thực quyền chiến công hiển hách khải hoàn hồi triều.
Quân cùng thần, hai người đứng chung một chỗ đối diện với nhau tạo nên một khung cảnh hòa bình ấm áp.
Mộ Phù Ngọc nhìn đối diện mình là tiểu Hoàng đế mắt to mày rậm, tướng mạo tuấn mỹ xuất chúng, cao ráo chân dài, hai người bọn họ đứng cạnh nhau mà tiểu Hoàng đế lại cao hơn hắn gần nửa cái đầu, bèn tặc lưỡi hai tiếng.
[Nhớ năm đó khi ta rời khỏi Thịnh Kinh, tiểu Hoàng đế còn chưa cao đến vai ta, quả nhiên đã lột xác thành một nam nhân trưởng thành, càng ngày càng tuấn mỹ!]
Đông Lâm Phong thất thần nghĩ: Mộ Phù Ngọc đây là đang khen hắn sao?
Mộ Phù Ngọc vậy mà lại khen hắn tướng mạo tuấn mỹ?
Có một loại cảm giác thật là… kỳ quái?
Thu Thu: [Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao, bây giờ các tiểu thuyết cổ trang cạnh tranh nhau rất gay gắt, nếu nam nữ chính không phải là mỹ nhân thì còn ai muốn xem. Vì vậy, là nam chính của tiểu thuyết này, hắn ta phải có bản lĩnh xuất chúng và ngoại hình nổi bật, đây đều là những tiêu chuẩn cơ bản nhất đấy!]
[Đúng vậy nha... Ta cũng vậy nè, Tiêu! Chuẩn! Cơ! Bản! Nhất! Đấy.]
Mộ Phù Ngọc nghiến răng nghiến lợi mà nhấn mạnh vào những chữ cuối, tiêu chuẩn cơ bản nhất của tiểu thuyết cổ đại mà hắn nắm giữ lại là “Đại phản diện”!
Thu Thu: [Ai nha, Ngọc Ngọc, ngươi đừng tức giận, tất cả chỉ là thiết lập của tiểu thuyết thôi mà, chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt cốt truyện, đợi đến khi thành công rồi rút lui, Ngọc Ngọc ngươi liền có thể... ]
[Ta đã là cùng hội cùng thuyền với ngươi rồi, bây giờ cũng không có cách nào quay đầu lại nữa, ngươi mau chóng sắp xếp lại tình tiết của cốt truyện đi... Bây giờ chúng ta đã trở lại, có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch tạo phản rồi.]
Mộ Phù Ngọc nhanh chóng thúc giục.
Đông Lâm Phong nghe được những lời này lập tức sắc mặt tối sầm, ngày đầu tiên trở về đã nghĩ đến việc tạo phản, Mộ Phù Ngọc, ngươi cho rằng Trẫm đang đứng sờ sờ ở đây là người chết rồi sao?
Quả thực là quá mức ngông cuồng!
Trẫm thực sự muốn xem ngươi sẽ làm thế nào?