Tháng Tư nắng ấm, ngày mà Mộ Phù Ngọc khải hoàn hồi triều, người người đều nhốn nháo trên khắp các con đường ngõ hẻm thành Thịnh Kinh, hai bên đường lớn và bên dưới mái hiên các cửa hàng đều được treo đèn l*иg đỏ để hưởng chung không khí vui mừng.
Đám người rộn ràng, khắp nơi đều là tiếng huyên náo, không khí nhộn nhịp không khác gì đón Tết Nguyên Đán.
Trong thành Thịnh Kinh khung cảnh như thế, bên ngoài thành cũng không kém phần. Nếu không phải vì trong ngoài cổng thành đều có đội Vệ binh cầm trường mâu đang tận lực trách nhiệm canh gác, thì có lẽ tầng tầng lớp lớp bách tính sẽ tràn vào cổng thành chật như nêm cối.
Bách tính như thế, chính vì muốn được chiêm ngưỡng Túc Vương trong lời đồn – Mộ Phù Ngọc.
Mọi người đều ngóng trông về phía cổng thành, mong được tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng của Túc Vương.
Trong lúc chờ đợi cũng không quên chụm đầu ghé tai nhau xì xào bàn tán.
"Đáng tiếc! Hiện tại Vệ binh canh gác không cho ra cổng thành, bằng không ta còn có thể tận mắt được nhìn thấy cả Bệ hạ."
"Đúng vậy, nếu như ta biết Bệ hạ cũng đích thân ra cổng thành nghênh đón Túc Vương thì tối qua nếu phải bò thì ta cũng muốn bò ra khỏi cổng thành."
"Cũng không biết dáng vẻ Túc Vương trông như thế nào? Ta nghe nói dáng dấp lưng hùm vai gấu, mắt như chuông đồng, Túc Vương vừa trừng mắt, đám mọi rợ Tây Bắc bị dọa đến nhũn cả hai chân, hai tay ôm đầu quỳ lạy xin tha."
"Cái gì mà lưng hùm vai gấu, mắt như chuông đồng, ngươi nói thế có khác gì gấu đâu? Không biết thì đừng có mà nói năng linh tinh, ta đã từng nhìn thấy Túc Vương từ xa, Túc Vương hắn dáng dấp khá tốt, uy phong lẫm liệt, tướng mạo đường hoàng, khí vũ hiên ngang..."
...
"Mau mau, đừng nói nữa, Loan giá Bệ hạ tới rồi."
Lập tức, bách tính quỳ rạp xuống, cúi đầu kề sát đất, hô vang.
"Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn vạn tuế!"
Những nơi Loan giá của đương kim Bệ hạ đi qua, biển người quỳ xuống giống như từng đợt từng đợt sóng triều, bách tính hô to, thanh thế cuồn cuộn như muốn vang tận trời xanh.
Đợi đến khi Bệ hạ đã cách xa, bách tính mới sôi nổi ngẩng đầu đứng dậy, lại bắt đầu một vòng mới xì xào bàn tán.
Bên trong Loan giá, Đông Lâm Phong an tọa, liếc nhìn bách tính đang quỳ lạy hai bên ngoài cổng thành, khóe miệng lộ ra một tia cười nhàn nhạt.
Sau đó, từng đợt tiếng vó ngựa từ phương xa truyền đến, nụ cười trên khóe miêng Đông Lâm Phong dần dần biến mất, nghĩ đến việc sắp gặp lại Mộ Phù Ngọc, trong lòng thoáng hiện lên đủ loại cảm xúc khó tả, khóe miệng hạ xuống thành một đường thẳng băng.
Lập tức, xuyên qua chuỗi rèm châu màu tím, là một thân hình cưỡi ngựa lao vun vυ't xuất hiện.
Đó chẳng phải là Mộ Phù Ngọc đang sống sờ sờ hay sao?
Những hình ảnh ở kiếp trước kiếp này không ngừng đan xen trước mắt, cuối cùng lại hiển hiện rõ ràng dáng vẻ quất roi phi ngựa đang đến gần, ánh mắt cụp xuống thoáng hiện lên vẻ nhạt nhẽo gần như vô hình …. thật hoài niệm.
Bỗng dưng, chỉ nghe thấy một tiếng tiếng hý thật dài, bụi đất mù mịt, con ngựa cách hắn mười mét đã nhu thuận dừng lại vẫy đuôi.
Nam nhân cưỡi ngựa toàn thân mặc áo giáp bạc, dáng người thẳng tắp như ánh kiếm sắc bén, bộc lộ khí chất bức người mà từ xa cũng có thể cảm nhận.
Người đó nâng cao chân, giữ chặt dây cương xuống ngựa, sải những bước chân mạnh mẽ tiến về phía hắn.
"Thần, Mộ Phù Ngọc, bái kiến Bệ hạ!"
Thái giám đại nội tổng quản Tào Đức Vinh luôn hầu cận, tiến đến kính cẩn vén rèn châu, Đông Lâm Phong rời khỏi Loan giá, đỡ lấy nam nhân đang hành lễ.
"Hoàng thúc mau mau đứng lên, trấn thủ biên giới hơn mười năm, người đã chịu nhiều khổ cực rồi."
"Không khổ cực, đó là điều thần nên làm."
Mộ Phù Ngọc đứng dậy, ánh mắt rơi vào tiểu Hoàng đế liền cảm khái.
[Ồ oa! Hơn mười năm không gặp, tiểu Hoàng đế đã trưởng thành hơn rất nhiều.]
Biểu tình Đông Lâm Phong chợt khựng lại một nhịp, tiểu... Hoàng đế? Đây chính là đang nói hắn sao?
Hắn – rất nhỏ sao? Đông Lâm Phong thầm nghĩ, rõ ràng hắn so với Mộ Phù Ngọc còn cao hơn nửa cái đầu, tại sao lại nói là hắn nhỏ?
Hay là âm thanh vừa rồi chỉ là do hắn tự tưởng tượng ra thôi. Mộ Phù Ngọc hẳn là... sẽ không dùng ngữ khí nói năng tùy tiện như vậy?
Ho nhẹ một tiếng, Đông Lâm Phong cho rằng vừa rồi nhất định là hắn bị ảo giác thôi, thanh thanh giọng.
"Trấn thủ biên giới hơn mười năm, hoàng thúc đã khổ cực rồi!"
Mộ Phù Ngọc ngạc nhiên, điệu bộ không nói nên lời, liếc nhìn tiểu Hoàng đế, vừa nãy hắn nói âm thanh cũng không nhỏ, sao tiểu Hoàng đế tuổi còn trẻ mà tai lại không nghe được nhỉ?
Bèn trả lời Bệ hạ.
“Không khổ cực, đó là điều thần nên làm.”
Sau khi lặp lại lời vừa nói, Mộ Phù Ngọc vẫn lẩm bẩm trong lòng.
[Ta nói lớn như vậy, tiểu Hoàng đế lần này hẳn là đã nghe thấy rồi phải không?!]
Lại nữa, Đông Lâm Phong cau mày cụp mắt, chẳng lẽ là do gần đây nghĩ đến Mộ Phù Ngọc quá nhiều mà sinh ra – ảo giác?