Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 3

"Thúy Nga!" Lý Tố Lan lập tức ngắt lời, đưa mắt nhìn thấy cô con gái không chú ý đến động tĩnh bên này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói một cách chắc nịch: “Thúy Nga, đại ca của muội đã đồng ý cho Bách Tương ở lại, sau này Bách Tương sẽ là con của bọn ta, chuyện này mẫu thân cũng đồng ý rồi.”

Nhắc tới bà tử, Trương Thúy Nga thất thần lùi lại, cầm kéo cắt chỉ khâu thừa trên bộ quần áo cũ: “Đại tẩu, tẩu cũng biết tính tình muội ngay thẳng mà, mấy lời này không phải ác ý…”

Không phải là nàng ta không thích Bách Tương.

Lạnh giá như vậy, một đứa bé nhỏ nhắn lại rơi vào sân nhà, nếu ném đứa trẻ ra ngoài để chết lạnh chết đói bên ngoài... Nàng ta không tàn nhẫn như vậy. Chỉ là bây giờ gia đình đã khốn khó rồi, việc nuôi thêm một đứa con lại càng khó khăn hơn, nếu không nói thẳng chuyện này, chắc định đại ca với đại tẩu sẽ phải hao tâm tốn lực.

Nuôi một đứa trẻ khôn lớn, nếu nó biết ơn mà hiếu thuận mà tốt, nhưng nuôi phải loại vô ơn, ngày sau lập gia đình không trở lại nữa, hay khi người thân cùng huyết thống đến tìm lại quay đầu rời đi, khi đó đại ca với đại tẩu khó tránh lòng đau như cắt.

Nàng ta thật sự lo nghĩ cho đại ca đại tẩu của mình, chỉ là mấy lời này nói ra sẽ khiến cho nàng ta trông có vẻ xấu xa.

Trương Thúy Nga cảm thấy đau lòng không thể giải thích được, mu bàn tay của nàng ta được người phụ nữ bên cạnh vỗ nhẹ, vừa ngẩng đầu lên thì gặp nụ cười dịu dàng của người phụ nữ: “Ta biết muội chỉ muốn tốt cho mọi người. Có điều hiện tại bọn ta thu nhận Bách Tương, vẫn chưa nghĩ đến chuyện ngày sau được con bé báo đáp. Ta ở thôn Ngọc Khê thâm sơn cùng cốc này, Bách Tương vừa hay rơi xuống nơi này, có thể giữa bọn ta có duyên phận gì đó, ta nghĩ mẫu thân cũng sẽ có suy nghĩ như vậy. Nuôi con không hề dễ dàng, ta và Đại Sơn sẽ làm việc chăm chỉ hơn để kiếm bạc, cố gắng không tạo thêm gánh nặng cho gia đình.”

“Ai nói bọn tẩu đang tăng thêm gánh nặng?” Trương Thúy Nga bất bình biến mất, nàng ta giả vờ tức giận trợn mắt: “Lúc nhỏ muội cũng là con gái, không ngại trong nhà có nhiều con gái.”

Nói xong, nàng cao giọng trêu chọc đứa bé vẫn đang cười ngây thơ ở bên kia: "Bách Tương của chúng ta nói một tiếng, gọi một tiếng thẩm thẩm xem nào, thẩm thẩm sẽ cho con thêm quần áo!"

Vừa dứt lời, một tiếng "thẩm thẩm" ngọt ngào lọt vào tai nàng ta, Trương Thúy Nga vui mừng cúi xuống.

Thôi vậy, cứ thế này đi.

Tốt xấu gì đại ca và đại tẩu cũng làm phụ mẫu một khoảng thời gian.

Nếu sau này Bách Tương thực sự không quan tâm đến việc được nuôi dưỡng tốt, thì trong gia đình vẫn còn hai cậu con trai, họ luôn có thể chăm sóc tuổi già cho đại bá đến trước khi lâm chung.

Lâm bà tử đúng lúc này đi vào, đi đến bên đống lửa, nhấc chân lên móc ghế rồi ngồi xuống đưa cho mỗi đứa một quả trứng đỏ trong bát.

Tổng cộng có bốn quả trứng, bà bóc quả trứng còn lại, bẻ đôi quả trứng rồi nhét nhanh một miếng vào miệng hai tức phụ.

"Bách Tương tới nhà chúng ta, coi như tăng thêm niềm vui cho gia đình. Thế nên ta luộc bốn quả trứng sơn màu đỏ, coi như để chúc mừng Bách Tương." Lâm bà tử đặt bát xuống, giơ tay vuốt ve đầu cháu gái nhỏ, trong mắt bà có niềm vui, nhưng cũng có cảm giác tội lỗi.

Trước kia trong nhà có chuyện vui nhất định sẽ được tổ chức. Nhà họ Lâm không thể so sánh với phú hộ về sơn hào hải vị, nhưng ít nhất họ cũng có thể chuẩn bị một bàn ăn tươm tất.

Đáng tiếc hiện tại tất cả những gì có thể trao cho Bách Tương chỉ là một quả trứng đỏ.

Bọn trẻ nhận được những quả trứng đỏ, ngay lập tức mỉm cười vui vẻ.