Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 2

Đây là tất cả của cải mà nhà họ Lâm đã gây dựng trước khi đánh mất toàn bộ vốn liếng. Thứ quý giá nhất trong tay nhà họ Lâm bây giờ chỉ còn ba mẫu ruộng nước cùng với hai mẫu ruộng cạn, với khẩu phần lương thực kiếm được trong một năm, gia đình họ phải thắt lưng buộc bụng mới có đủ đồ ăn.

Trải hai đợt tuyết rơi dày đặc kể từ đầu mùa đông, thời tiết lạnh đến mức những chú chó cũng không muốn rời khỏi nhà. Giữa nhà họ Lâm đốt một đống lửa, cố tình nhặt củi khô để khói không nồng đặc.

Không có cách nào để tiết kiệm củi, cũng không có gì để giữ ấm. Chưa nói đến người lớn, đứa nhỏ ở nhà chịu không nổi.

"Giang Nhi, trời lạnh lắm. Mau vào nhà đốt lửa sưởi ấm đi, không thôi lát nữa tay con sẽ lại đau đấy." Lâm bà tử bưng một bát trứng màu đỏ từ trong bếp đi ra, vóc người gầy thấp bé nhưng dáng người thẳng, mặc bộ đồ màu xanh xám làm từ vải thô đã giặt đến mức bạc màu, tóc được búi ở sau ót bằng một cây trâm màu mận, trông khá gọn gàng.

"Mẫu thân, đợi quét sạch chỗ tuyết này con sẽ đi vào, không sao đâu.” Lâm Giang ngẩng đầu mỉm cười, giấu tay phải đang đau nhói vào trong túi áo để không bị phát hiện. Thanh niên mới vừa đầy hai mươi tuổi, dáng người cao to nhưng lại lộ vẻ đơn bạc, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú, lúc cười rộ lên có dáng vẻ dịu dàng ôn hòa.

Sáng sớm vừa dọn sân một lần, đến buổi trưa lại đóng thêm một lớp tuyết, nếu không quét dọn sạch thì sẽ dễ bị trơn trượt.

"Được rồi, vậy nhanh lên đấy. Sắp đến giờ đại ca và nhị ca của con từ thị trấn trên trở về rồi, chẻ củi đọng tuyết tốn sức lắm, cứ để bọn nó làm đi.” Vừa nói xong, Lâm bà tử bước vào mái hiên nhà, sau đó phủi tro bếp trên góc quần áo rồi bước vào phòng chính.

Ngọn lửa trong phòng chính đang cháy rực rỡ, củi khô được nhóm lại, có đáy rỗng để thông gió. Ngọn lửa màu cam bùng lên, khói xanh quyện theo củi cháy giống như mấy đứa con nít nghịch ngợm đuổi theo hai đứa trẻ năm sáu tuổi nhà họ Lâm, hun khói đến mức mắt của hai đứa nhóc lưng tròng.

"Mẫu thân, mẫu thân ơi! Tại sao làn khói này luôn đuổi theo con với ca ca vậy!"

"Sao lại đuổi theo hả? Nhất định là hai đứa đi vệ sinh không lau mông, khói này chỉ hun ai hôi thối thôi!”

"Con không có, con lau sạch sẽ rồi! Nhất định là ca ca thối!"

“Rõ ràng là đệ thối, hôm nay ca ca không có đi vệ sinh!”

Trong chớp mắt, hai huynh đệ đã cãi nhau đến mắt đỏ mặt tía tai.

"Ha ha ha!" Cô bé ngồi trên ghế cười khúc khích trước cảnh tượng này.

Mái tóc rối bù bên cao bên thấp của cô bé đã được chải chuốt gọn gàng, buộc lên hai bên như hai chiếc sừng trâu. Đường nét trên khuôn mặt cô bé thanh tú không khác gì phấn điêu ngọc trác. Trên người cô bé mặc đồ cũ của đứa con trai nhỏ nhà họ Lâm, ống quần được xắn lên, tận hai nếp gấp nhưng gần như vẫn không để lộ bàn tay và bàn chân nhỏ nhắn, thoạt nhìn trông giống như một chiếc bánh bao trắng được nhét trong áo khoác nhỏ nhắn, vô cùng dễ thương.

Lý Tố Lan ngồi bên cạnh con gái, đang bận rộn may quần áo mới với kim chỉ trong tay, nghe thấy tiếng cười của con gái, nàng không nhịn được mà đưa tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái. Sau đó như sợ rằng đầu ngón tay lạnh lẽo có thể làm đứa bé thấy lạnh, vừa chạm vào đã rụt tay về ngay.

Bé con lập tức quay đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn mẫu thân, đôi mắt cong như nửa vầng trăng, giọng nói ngọt ngào gọi mẫu thân: “Mẫu thân!”

Lý Tố Lan cũng quay đầu nhìn cô bé, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đôi mắt dịu dàng, chăm chú trả lời: “Ơi, mẫu thân đây.”

Tức phụ ở nhị phòng hai Trương Thúy Nga đứng một bên nhìn cảnh tượng này, đợi sự chú ý của cô bé bị dời đi chỗ khác mới lặng lẽ đến bên cạnh đại tẩu, nói vào tai nàng: “Đại tẩu, thật sự muốn thu dưỡng sao? Đại tẩu đừng trách muội ăn nói khó nghe, dù sao cũng không phải ruột thịt, ngộ nhỡ nuôi ra loại vô ơn–”