Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 1

Đại Thụy, năm hồng cảnh thứ mười một, giữa mùa đông.

Trong thung lũng nhỏ tiếp giáp với Nguyên Châu và vùng hoang dã phương Bắc, toàn bộ thôn Ngọc Khê được bao phủ trong tuyết trắng, vô cùng yên tĩnh.

Đang vào thời vụ mùa đông của nông dân, bây giờ vừa lúc sau giờ ngọ, những người phụ nữ ăn cơm trưa xong khá rảnh rỗi bèn quây quần bên nhau với những chiếc giỏ khâu vá, sưởi ấm bên đống lửa để xua tan cái lạnh. Làn khói dày đặc từ đống lửa cũng không ngăn cản được những người phụ nữ này buôn chuyện nhiệt tình.

Điều đáng chú ý nhất trong thôn hai ngày này chính là nhà họ Lâm ở cuối thôn.

"Thật sự có một đứa bé từ trên trời rơi xuống, rơi vào đống cỏ khô cạnh nhà bếp nhà họ Lâm. Là một bé gái, thoạt nhìn cỡ ba bốn tuổi, trông rất mảnh khảnh."

Nhà Lý bà tử ở ngay bên cạnh nhà họ Lâm. Bà là người đầu tiên biết chuyện này, vừa nghe thấy tiếng động liền chạy tới nhìn xem. Bà kể lại cảnh tượng sinh động lúc đó như thật, nước bọt văng tứ tung: “Các người không biết lúc đó đứa bé trông đáng thương đến mức nào đâu, trên người thậm chí còn không có một mảnh vải nào để chống lạnh, toàn thân lạnh cóng đến phát tím. Nhà họ Lâm phải đốt lò để cô bé đó làm ấm, hơn nửa ngày mới ổn định lại.”

Chuyện này kỳ thực đã truyền ra trong thôn suốt hai ngày, nhiều người phụ nữ nhắc đến vẫn rất hưng phấn.

Họ sống ở thâm sơn cùng cốc, ngày thường rảnh rỗi không có thú tiêu khiển nào. Không có ai phản đối việc tụ tập để trò chuyện, nhà nào có chó phá lệ sủa nhiều hơn vài tiếng vào sáng sớm, con gà bay vào l*иg nhà người khác đều có thể nói suốt một buổi, huống hồ nhà họ Lâm xuất hiện chuyện lớn như vậy.

Thím Trương cọ xát kim may lên đầu, cúi đầu di chuyển sợi chỉ một cách điêu luyện: “Bọn người Nhị Hà, Lâm Giang mang theo vài người đàn ông đi một vòng quanh thôn, thậm chí còn đi vào thị trấn để hỏi thăm, không có gia đình nào lạc mất một đứa bé cả. Tối hôm qua phu quân nhà ta theo nhà họ Lâm trở về, nghe nói thím Lâm đã quyết định nhận đứa bé làm con nuôi. Sáng sớm hôm nay, Đại Sơn đích thân lên trấn để nhập hộ khẩu, đứa bé kia sẽ ở lại nhà đó, từ nay về sau làm con gái của hắn với Tố Lan.”

"Chuyện này cũng tốt, Đại Sơn với Tố Lan đã thành thân được bảy năm mà vẫn chưa sinh được một đứa con nào. Bây giờ họ đã nhặt được một đứa con, nói không chừng là do duyên phận.”

“Cả nhà bọn họ thật sự mềm lòng, trước đón Tố Lan, bây giờ lại có một bé gái… Ai dà, cứ cho rằng bọn họ có ý tốt, nhưng nuôi một người trưởng thành đi làm sao có thể giống như nuôi một đứa con nhỏ được? Hoàn cảnh nhà họ bây giờ như thế nào? Lâm phụ nằm trên giường ba năm rồi, ấm sắc thuốc chỉ có vào chứ không có ra, riêng Đại Sơn sắc mặt hốc hác có thể tính là bị mù một nửa. Đáng tiếc nhất vẫn là Lâm Giang, bị bọn lòng lang dạ sói cắt đứt tay trở thành người tàn phế, ngay cả công việc thu chi làm thuê ở trấn trên cũng đánh mất… Bây giờ người còn tay chân lành lặn chỉ có nhị phòng của nhà họ Lâm, trong nhà nghèo khó lại phải nuôi thêm đứa trẻ, nhìn kiểu gì cũng thấy tức phụ Nhị Hà nhất định sẽ gây náo loạn lên.”

"Gây náo loạn cái gì, nếu không phải Đại Sơn cứu phu quân của nàng ta, sao có thể thiếu chút nữa bị mù mắt được?"

“Trước khi Lâm phụ gặp tai nạn, cuộc sống của gia đình họ Lâm khá tốt, trong tay không những có tiền mà còn có ruộng đất, ba người con trai đều hiếu thảo và có năng lực. Cả gia đình vui vẻ với nhau, khi đó mọi người trong thôn có ai không ước ao được như nhà họ đây? Bây giờ thành ra như vậy, thật sự là…”

Nhắc đến quá khứ, bọn họ chỉ có thể thở dài.



Nhà họ Lâm ở cuối thôn, sân nhà rộng rãi có hàng rào sạch sẽ ngăn nắp, xung quanh gồm ba căn nhà ngói bằng bùn, ở giữa có một gian chính rộng rãi, ngăn cách hai phòng bên trái và bên phải.

Ngoài ra còn có một bếp lò với một kho chứa củi ở phía bên trái sân.