Hai người phụ nữ Lý Tố Lan và Trương Thúy Nga sửng sốt một lúc với quả trứng trong miệng, sau đó từ từ nhai xuống, cảm nhận ngũ vị tạp trần.
Bốn quả trứng màu đỏ được trao cho các nàng cũng như bọn trẻ.
Quên ba người đàn ông trong nhà, chương phụ và bà tử cũng không có một miếng nào.
Bách Tương cầm quả trứng trong đôi tay nhỏ bé của mình, cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến hơi cứng rắn xen lẫn ấm áp... vừa mới mẻ vừa kỳ lạ.
Cô bé nhìn quả trứng rồi lặng lẽ ngước mắt lên nhìn những người xung quanh, chiếc mũi nhỏ thậm chí còn hơi co giật để ngửi mùi yên bình trong không khí lạnh giá.
Có một nơi trong trái tim dường như được sưởi ấm bởi quả trứng trong lòng bàn tay.
Cô bé thích ở đây.
Không có những thây ma ghê tởm, không có những nhà nghiên cứu thờ ơ và không có mùi hôi thối của chất khử trùng.
"Sao cầm mãi trên tay không chịu ăn thế? Con có muốn ăn không? Hay con không biết bóc vỏ như thế nào?" Một giọng nói dịu dàng vang lên, bàn tay gầy gò thô ráp cầm lấy quả trứng. Bà bóc vỏ trứng trong lòng bàn tay Bách Tương, xử lý sạch sẽ mảnh vụn cho cô bé, đưa lại phần trứng trắng mềm nói: “Đây, ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon đâu.”
Bách Tương cắn thử một miếng trứng, cảm giác mịn màng đàn hồi lập tức lan ra trong miệng, hương vị tuyệt vời khiến cô bé hơi cong mày, ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi người đang cười với mình: "Tổ mẫu ơi!"
"Nào! Con ngoan quá." Trong lòng Lâm a nãi mềm mại, lại vuốt ve cái đầu nhỏ của đứa bé, sau đó quay sang hai đứa cháu đang ngồi xổm bên cạnh liếʍ trứng: "Tùng Nhi, Bách Nhi, hai huynh đệ mang muội muội đi chơi đi."
Dù vào mùa đông thì bàn tay của người nông dân cũng không thể nhàn rỗi. Những người đàn ông khỏe mạnh sẽ ra ngoài làm công ngắn vụ để kiếm một ít tiền đồng. Về phần phụ nữ với bà tử thì may vá xiêm ý với nối đế giày trong nhà, luôn luôn sống trong trạng thái phải làm việc, không có cách nào trông nom bọn trẻ thường xuyên được.
Cứ chúng chơi cùng nhau như những đứa trẻ nhỏ, chúng có thể dễ dàng chơi cùng nhau nếu chúng ở cùng độ tuổi, hơn nữa cháu gái cũng có thể nhận gia đình nhanh hơn.
Hai huynh đệ Lâm Hoài Tùng và Lâm Hoàng Bách, năm nay mới một đứa sáu tuổi, một đứa năm tuổi. Tuy chưa còn nhỏ nhưng cả hai đều rất ngoan ngoãn, sau khi nhận được lệnh của tổ mẫu thì liền đưa em gái đi chơi.
Người lớn bận rộn trò chuyện quanh đống lửa, trẻ con cũng không ngừng thì thầm.
Lâm Hoài Tùng: “Muội muội, tên thật của muội là Bách Tương phải không?"
Lâm Hoài Bách: "Có chút khó phát âm, tên gì mà lạ quá. Con gái trong làng bọn huynh đều tên là Đại Ni, Tiểu Na, Cẩu Muội Nhi!"
Bách Tương nặng nề gật đầu, cực kỳ chắc chắn: "Tên muội là Bách Tương!"
Tên của cô bé được đặt bởi những người mặc áo choàng trắng. Họ nói rằng cái tên này được đặt theo cơ thể của hàng trăm loại thảo mộc, tác dụng chữa bệnh của cô bé, có thêm một đoạn dài đằng sau, nhưng vì nó quá dài nên cô bé không nhớ nổi.
Cô bé chỉ nhớ rằng bản thân có một cái tên, Bách Tương.
Mặc dù cô bé không thích những người đó nhưng những cái tên đó vẫn có tác dụng.
Cô bé không muốn gọi mình là Cẩu Muội Nhi.
Một chiếc nồi đất nhỏ được đặt bên cạnh đống lửa, thêm dược liệu và nước vào để bắt đầu nấu thuốc, mùi thơm thoang thoảng của thảo dược hòa lẫn vào khói củi, kèm theo tiếng thì thầm của phụ nữ trẻ em, cùng tiếng xì xào nhẹ nhàng. Kết hợp cùng tiếng tuyết quét ngoài nhà, thời gian trôi qua dường như chậm lại, khiến người ta cảm thấy bình yên vô cớ.
Bách Tương ngồi bên cạnh các ca ca của mình mà lắc lư đôi chân nhỏ bé, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé vô thức nhếch lên trong tâm trạng vui vẻ, cô bé nghe thấy một tiếng ho nghèn nghẹn phát ra từ phía sau cánh cửa phía sau phòng chính.