Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 19

Chương 19
"Chị, yên tâm đi, góc độ này thì cho dù không có chuyện gì cũng sẽ khiến người ta thấy có chuyện."

"Được, đăng đi. Ngô Cẩn Ngôn, không phải em thấy Tần Lam tốt sao, chị sẽ cho em thấy chị ta cắm sừng em như thế nào."

......

Hôm nay là ngày đưa Tần Lam về nhà, Ngô Cẩn Ngôn nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, thật sự không nỡ gọi chị dậy, nghĩ cũng trách mình, hôm qua làm tới muộn quá.

"Mèo lười, ngủ thêm lát nữa vậy."

Nói rồilại cuộn mình lại.

"Ưʍ..."

Không hài lòng với động tác của người bên cạnh, người kia kêu một tiếng rồi chui đầu vào lòng người kia dụi qua dụi lại, khi dường như tìm được vị trí thoải mái mới chẹp miệng hài lòng.

"Phù~"

Con khỉ nào đó thở phào, còn tưởng khiến chị tỉnh.

Lúc này mặt Tần Lam đang dính sát ngực Ngô Cẩn Ngôn, hơi nóng từ mũi chốc chốc lại phả da trần khiến Ngô Cẩn Ngôn ngứa ngáy.

"Không được, hôm nay có chính sự, không được không được!"

Sau một trận đấu tranh tư tưởng ác liệt, con khí nào đó quyết định lên mạng để đánh lạc hướng chú ý, nếu cứ ôm chị như vậy mà không làm gì thì đúng là giày vò.

【Tần Lam đêm khuya hẹn hò với người đàn ông bí ẩn, nghi vấn tình yêu bại lộ!】

Ai biết khi Ngô Cẩn Ngôn ôm Tần Lam đọc dòng tin đó, cô muốn mài dao chém chết tên nhà báo kia thế nào.

Trong lòng vô cùng tin tưởng Tần Lam, con khỉ nào đó muốn xem xem bài viết này viết hoang đường thế nào, liền ấn vào link.

Ảnh kèm theo là Tần Lam cùng một người đàn ông ở dưới hầm để xe, người đàn ông kia cúi người hướng vào trong xe, Tần Lam thì vừa hay ngó ra, nhìn qua thì giống như hai người đang hôn nhau... Hôn nhau... ý thức được suy nghĩ đó của mình, Ngô Cẩn Ngôn giật thót, rồi dụi dụi mắt để nhìn lại, nhìn chăm chăm 2 phút mới phát hiện chỉ là do góc chụp.

"Xin lỗi, bảo bối."

Nhìn người đang ngủ yên ổn trong lòng mình, Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy áy náy vì suy nghĩ vừa rồi của mình, sao lại nghi ngờ chị chứ.

Thật ra cũng không thể trách Ngô Cẩn Ngôn được, dù sao thì bảo bối của cô cũng giỏi giang như thế. Sau khi Diên Hy trở thành cơn sốt, các ông lớn giàu có của HongKong cũng công khai hoặc ngấm ngầm muốn lấy số liên lạc của Tần Lam. Các đạo diễn có ý đồ xấu cũng quấn lấy Tần Lam như ruồi. Những điều này cô đều biết hết, cô cũng hiểu chị không muốn để cô biết nên vẫn luôn giả bộ ngốc nghếch, giống như trước kia nói với bọn Thái Nhi, Ngô Cẩn Ngôn không đủ tự tin vào bản thân, nếu trước kia chưa từng có được thì cô thực sự sẽ có thể rộng rãi mà chúc phúc Tần Lam với người khác. Nhưng một khi đã có được, đã được cảm nhận sự tuyệt vời đó rồi, thì cô nhỏ nhen hơn bất cứ ai. Vì thế e là tâm lý muốn tuyên bố chủ quyền giờ không ai ngăn cản nổi.

Weibo Ngô Cẩn Ngôn: Mở mắt ra, thế giới là đây.

Ảnh kèm theo là gương mặt Tần Lam đang ngủ trong lòng cô, còn thêm cả bộ lọc.

"Ôi mẹ ơi, mẹ ơi, tôi là người đầu tiên thấy!!!"

"Công khai rồi!!!"

"Serie cả quãng đời..."

"Cục cưng dũng cảm rồi, mẹ già đây khóc rồi..."

"Mẹ kiếp, hãy nói với tôi Hải Phong có danh tính không! Có thể không!"

"Hải Phong là cp chính thức!!!"

"Tôi đã nói hai người họ ở bên nhau mà, Tần Lam hẹn trai lạ vào ban đêm là cái quái quỷ gì?"

......

Ngô Cẩn Ngôn đọc những bình luận đó mà cười không ngậm được mồm.

"Ư...Cẩn Ngôn, em xem gì mà vui thế."

Tần Lam mở mắt thì thấy con khỉ kia đang nhìn điện thoại cười ngốc.

"Hả... không có gì, chỉ là truyện cười thôi. Chỉ là một câu chuyện rất buồn cười thôi."

Con khỉ kia đột nhiên nhớ Tần Lam đã nói chưa công khai vội, lần này cô hành động cũng chưa bàn bạc với chị...

"Truyện cười gì thế, chị xem nào."

"Ai da, cũng không buồn cười lắm, không có gì đáng xem cả."

"Hử? Lúc thì bảo buồn cười, lúc bảo không, nhóc con, chị lấy điện thoại của chị xem."

Tần Lam nói rồi định vươn qua người Ngô Cẩn Ngôn lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng bị con khỉ kia đè xuống.

"Cái gì chứ, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, chị lại xem điện thoại mà không nhìn em à, hứ!"

Con khỉ kia giọng uỷ khuất dụi dụi cổ Tần Lam, dường như muốn thể hiện sự bất mãn.

"Ai da, sao lại ghen với cả điện thoại thế."

Tần Lam dịu dàng xoa đầu con khỉ kia.

"Thế thì hôm nay chị không được xem điện thoại, hôm nay chỉ được nhìn em, có được không?"

Con khỉ kia nghĩ bụng kéo dài thời gian thêm một chút, đợi nghĩ được cách giải thích rồi nói.

"Được được, chỉ nhìn em thôi, tiểu vô lại, thật hết cách với em. Đây, khoá máy."

Tần Lam hết cách đành thoả hiệp, là một người hiện đại mà không có điện thoại đúng là như cách ly với thế giới.

......

"Cháu chào bác trai, bác gái, cháu là Tần Lam. Cháu rất xin lỗi giờ mới tới thăm hai bác... Không được, quá khách sáo. Cháu chào hai bác...ai da, làm sao bây giờ Cẩn Ngôn, chị căng thẳng chết được!"

"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, bố mẹ em đều rất thích chị."

Con khỉ nào kia thấy Tần Lam bối rồi thì cưng chiều vuốt đầu đối phương.

"Em xem hôm nay chị trang điểm thế này thế nào? Có quá đậm không? Nên nhạt thì tốt hơn nhỉ."

"Rất đẹp, rất đẹp, chỉ là..."

"Là gì? Cái gì...ưʍ."

"Chỉ là son hơi đậm, để em lau giúp chị."

"Đáng ghét."

Tần Lam bị nụ hôn bất ngờ đó làm cho mặt đỏ bừng.

"Xuống xe thôi, chị xem bố mẹ em đứng trên ban công chờ lâu lắm rồi."

"Hả?!"

......

Ngô Cẩn Ngôn biết mẫu thân đại nhân rất thích Tần Lam, nhưng thích tới mức này thì cô không thể ngờ được...

"Ngôn Ngôn tới 12 tuổi vẫn còn tè dầm. Khi ấy bạn nó tới gọi đi học múa, nó ngại ngùng tỉnh dậy, ha ha ha..."

"Mẹ, mẹ à~~"

"12 tuổi ạ? Ha ha... 12 tuổi cơ á, trời ơi!"

"Mẹ, mẹ, mẹ có thể đừng vạch hết chuyện xấu của con ra thế không?"

"Ngôn Ngôn nói gì cơ?"

"Thôi được rồi, coi như con chưa nói gì."

Từ lúc vào nhà là mẹ con ngồi sofa bắt đầu nói chuyện, ừm, còn ta cầm tay, nếu không phải khoảng cách về tuổi tác thì Ngô Cẩn Ngôn thật sự nghi ngờ có phải mình và Tần Lam bị bế nhầm khi mới sinh không. Thực tế chứng minh là, các biểu hiện của má Tần sau đó cũng từng khiến Tần Lam nghĩ như vậy.

Cuối cùng con khỉ nào kia tranh thủ lúc mẫu thân đại nhân đi nấu cơm mới có một chút thời gian ở riêng với Tần Lam.

"Đây là ảnh ngày đầu tiên em học múa, đây là lần đầu tiên nhận giải. Đây là... cái này em quên mất khi đó làm gì rồi."

"Đáng yêu hơn bây giờ nhiều, cái miệng chu lên kia, đáng yêu thế!"

"Lam Lam đang chê người ta sao, chị thấy là nó đang yêu hay em đáng yêu, rõ ràng là nó không đáng yêu bằng em."

Con khỉ kia vừa nói vừa dẩu môi, vẻ mặt như cả thế giới này ông đây là đáng yêu nhất.

"Cái gì chứ, sáng ghen với điện thoại, giờ lại ghen với chính mình nữa. Sao trước chị không biết em là 'Hoạn Thư' thế nhỉ?"

"Em đi vệ sinh chút, chị không được nhân lúc đó mà yêu bọn nó đâu đấy, hứ!"

"Em ấy à!"

Tần Lam giở ảnh hồi nhỏ của Ngô Cẩn ngôn ra xem, càng nhìn càng thích, thế là...

"Chụp lại để sau còn từ từ thưởng thức!"

35 cuộc gọi nhỡ, Tần Lam muốn sững người...

......

"Lam Lam, em tới kiểm tra xem Tiểu Lam Lam có thay lòng không nào."

Con khỉ nào đó phấn khích chạy lại.

Tần Lam không nói gì, lắc lắc điện thoại về phía Ngô Cẩn Ngôn, con khỉ kia sắc mặt cứng đờ, nhất thời không biết nên nói gì.

"Tiểu Lam, Ngôn Ngôn, ra ăn cơm thôi."

Mẹ Ngôn vừa đúng lúc phá vỡ không khí bối rối này.

"Lam Lam..."

Con khỉ kia cũng không dám tiến lại.

"Ăn cơm đã."

Tần Lam lướt qua đi vào phòng khách.

Bữa cơm này Ngô Cẩn Ngôn ngồi ăn trong sợ hãi, Tần Lam thì như không có ảnh hưởng gì, ngoài việc không nói chuyện với cô.

"Lam..."

Dưới bàn, con khỉ kia bất an kéo kéo Tần Lam.

Tần Lam làm như không biết, vẫn nói chuyện với mẹ Ngôn.

Ăn xong cơm, con khỉ kia nhìn hai người nói chuyện mà không chen vào được câu nào, buồn rầu trở về phòng đi tắm, rồi thẫn thờ chờ Tần Lam quay lại.

Giải thích thế nào đây, Lam Lam hình như tức giận thật rồi...

"Tắm xong thì phải sấy tóc đi. Không thì già sẽ đau đầu đấy."

Tần Lam mở cửa thì thấy con khỉ kia thẫn thờ ngồi trên giường, chốc chốc lại lau tóc còn đang ướt, lòng lại mềm đi.

"..."

Con khỉ kia nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy thì thấy uỷ khuất, chép miệng không nói gì.

"Nào, để chị sấy cho."

Làn gió ấm đem theo mùi hương cơ thể của Tần Lam khiến Ngô Cẩn Ngôn quyến luyến.

"Lam Lam... xin lỗi."

Ngẩng lên hai mắt ngân ngấn nước nhìn Tần Lam.

"Chị không trách em công khai, nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ, em nên bàn bạc với chị."

Tần Lam nhìn vẻ mặt chó con kia, đừng nói là trách mắng, trái tim chị muốn tan chảy rồi.

"Sau này sẽ không thế nữa... Việc gì...cũng bàn bạc với Lam...Lam."

Con khỉ kia nghe thấy Tần Lam không giận, vừa sợ vừa uỷ khuất khóc tới mức nói không thành câu.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Chị đã tha thứ cho rồi, đừng khóc nữa. Nào sấy tóc cho khô đi, thật hết cách với em."

"Người đàn ông đó..."

Tần Lam đương nhiên hiểu tại sao Ngô Cẩn Ngôn lại vội vàng muốn công khai như thế.

"Không cần nói nữa..."

Con khỉ kia dùng tay chặn môi Tần Lam lại.

"Một người bạn đại học, ai biết được lại tình cờ gặp ở nhà để xe, chỉ nói chuyện mấy câu thôi."

Tần Lam vẫn muốn Ngô Cẩn Ngôn biết.

"Lần đầu nhìn em đã thực sự nhìn nhầm, xin lỗi Lam Lam, em không nên nghi ngờ chị, không nên ghen bừa bãi, không nên không bàn bạc gì với chị."

"Đừng nói là em, chị nhìn cũng nhầm ấy chứ. Bức ảnh đó đúng là chụp có trình độ lắm. Đừng ấm ức nữa có được không?"

"Không ấm ức, không ấm ức chút nào nữa. Lam Lam thật tốt!"

Con khỉ kia voui mừng chui vào lòng Tần Lam.

"Đừng, ai da, buồn."

Hai người cứ thế kéo qua kéo lại, rồi Tần Lam không biết từ bao giờ ngồi trên đùi Ngô Cẩn Ngôn, còn mặt con khỉ kia thì vừa đúng chỗ ngực chị...

"....Ngôn...ưʍ... tóc...còn chưa khô..."

"Chị cứ sấy đi, em làm việc của em, có liên quan gì đâu?"

Con khỉ trời đánh kia ngẩng lên từ chỗ êm ái kia, mặt vô (số) tội nhìn Tần Lam mặt đã đỏ gay, rồi lại tiếp tục vùi mặt vào đó.

"..."

Tần Lam thì ngượng tới nói không nên lời.

"Đừng sấy nữa, vận động một tí là khô thôi."

Con khỉ kia giơ tay lấy máy sấy khỏi tay Tần Lam đặt qua một bên, nghiêng người đè người kia xuống.

"Cách âm nhà em không tốt lắm, Tiểu Lam Lam phải kiềm chế chút nhé~"

Tần Lam đang ý loạn tình mê được nhắc nhở, nhớ ra đây là nhà Ngô Cẩn Ngôn, bất giác giật mình một cái.

"Tắt...tắt đèn..."

"Như này mới ngắm được chị, ngắm toàn bộ~"

Con khỉ háo sắc kia lần đầu tiên từ chối yêu cầu của Tần Lam.

Tần Lam cũng không yêu cầu nữa, chị có thể cảm nhận được cô gái của chị rất thích như vậy, rất phấn khích, khác với trước kia, chi bằng cứ dung túng một lần đi...

(Cái eo của Tần lão sư: Xin chào, tôi là eo của Tần lão sư, tôi theo cô ấy hơn ba chục năm rồi, gió mưa bão bùng tôi đều không rời xa, nhưng hôm nay tôi phải bỏ trốn đây. Tôi quá rõ sức chiến đấu của con khỉ thối kia rồi, bye bye mọi người, có duyên chúng ta sẽ gặp lại.)

Sau một trận mây mưa, có lẽ vì ở nhà mình nên yên tâm, con khỉ kia chui vào lòng Tần Lam nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

"Đồ xấu xa, sau này đừng có ghen nữa."

Tần Lam quyến luyến vuốt ve ai kia.

"Chị còn quyến rũ em nữa cẩn thận ngày mai không dậy được đâu."

Con khỉ kia cũng không mở mắt, khoé miệng nhướn lên trêu chọc.

Tần Lam thu tay về, lặng lẽ quay người, lặng lẽ dịch người sang một bên, lặng lẽ quấn chặt chăn, lặng lẽ nuốt nước bọt.

"Đồ ngốc, ngủ ngon."

Con khỉ kia đắc ý kéo Tần Lam lại ôm chặt trong lòng.

1 giờ sáng....

Weibo của Tần Lam: Nhắm mắt lại, thế giới là đây.

Ảnh kèm theo là gương mặt Ngô Cẩn Ngôn đang ngủ.