Chương 20 - end
"Ý cậu là chó con nhà cậu có tình nhân bên ngoài?"Sau khi nghe sự trình bày không hiểu là muốn nói gì, Lưu Vân rút ra kết luận.
"Không phải có tình nhân, nói thế nào, chỉ là cảm giác...cảm giác em ấy không còn hứng thú với tôi nữa..."
Tiểu Lam cúi đầu.
"Hứng...hứng gì cơ?"
Trọng điểm quan tâm của Thái Nhi luôn rất đặc biệt.
"...Mọi...mặt..."
Tiểu Lam ngượng ngùng nói.
"Hai người bao lâu rồi chưa làm?"
Tiểu Vân cũng rất thẳng thắn...
"...Một tuần rồi..."
Tuy giữa khuê mật không có gì không nói, nhưng lời này vẫn khiến Tiểu Lam đỏ mặt.
"Mới 1 tuần mà cậu đã cảm thấy có vấn đề rồi, lẽ nào trước ngày nào cũng làm???"
Thái Nhi thật sự giật mình.
"Ừm...Trước ngày nào...ngày nào cũng...ừm...có ngày...không chỉ..."
"Vui ghê, trước kia còn tưởng là chó con ngây thơ thế nào, thì ra là sắc lang à!
Thái Nhi muốn rớt hàm.
"Các cậu nói xem có phải em ấy chán tôi rồi không? Dù sao khoảng cách giữa bọn tôi cũng lớn như thế..."
Tiểu Lam mắt đỏ hoe, giọng nói cũng nghèn nghẹt.
"Đúng là có vấn đề. Nhưng giờ cậu có đoán bừa cũng chẳng có kết quả gì, về thử xem sao."
"Thử thế nào?"
Cuối cùng Tần Lam ngẩng lên nhìn hai vị khuê mật.
"Thế này đi, về nhà cậu..."
Thái Nhi hạ giọng nói kế hoạch của mình."
"Như thế...không hay lắm thì phải?"
Tần Lam nghe xong kế hoạch thì mặt lại đỏ thêm vài phần.
"Tôi cho cậu biết, như vậy mà cũng không được thì hai người coi như xong rồi..."
......
"Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng..."
Muối nhìn lên cửa sổ đang sáng đèn nhà mình, lẩm bẩm.
Từ sau lần đưa Tần Lam về gặp ba mẹ, hai người trở về Bắc Kinh sống cùng nhau.
"Lam Lam, em về rồi."
"Khỉ con về rồi à~"
Tiếng của Tiểu Lam vọng ra từ nhà tắm.
"Đợi chị ấy ra rồi nói, đừng sợ, đừng sợ... phải bình tĩnh!"
Muối siết chặt cặp tài liệu trong tay, dường như muốn tìm kiếm sức mạnh từ đó.
"Tần Lam, mày làm được mà, mày là diễn viên, cố lên cố lên... Phù~"
Tần Lam nhìn mình trong gương, thầm lấy dũng khí.
"Hôm nay Thái Nhi giới thiệu cho chị một loại thuốc ngâm chân, nói có thể làm thư giãn gân cốt, hoạt huyết tốt lắm, em thử xem."
Tần Lam vừa nói vừa bưng một chậu nước tiến về phía con khỉ kia.
"Cái này để sau đi, Lam Lam..."
Con khỉ kia đang định nói gì đó, quay lại nhìn thấy Tần Lam thì lập tức ngừng lại.
Tần Lam lúc này chỉ khoác một chiếc sơ mi chùm mông, không cài hai khuy trên để lộ ra nót mụn ruồi kia, rồi cùng với động tác của chị, hai bầu tròn trịa kia lắc lư theo...
Con khỉ kia cảm thấy không khí như nóng thêm vài độ, vô thức kéo cổ áo.
"Á~"
Khi còn cách khoảng 2 mét thì Tiểu Lam đột nhiên loạng choạng ngã, cũng may Muối nhanh nhẹn đỡ chị vào lòng, chỉ là chậu nước thì không thể tránh khỏi, đã làm ướt hết người Tiểu Lam.
"Sao bất cẩn thế."
Muối cuống cuồng lau người cho đối phương.
"Sao...sao...lại..."
Khi tay chạm tới nơi mềm mại đó, trong đầu con khỉ kia chỉ có hai chữ - không mặc!
Rồi như mất kiểm soát, lặp lại lời đang nói và động tác của tay, đưa qua đưa lại...
Tiểu Lam nhìn con khỉ đã mắc bẫy, thầm thở phào, xem ra mình vẫn còn sức hấp dẫn. Tuy là dùng cách này để chứng minh thì có chút xấu hổ.
"Nói chuyện chính đã!"
Một giọng nói vang lên kéo con khỉ kia về thực tại.
"Nhưng chị ấy không mặc a!"
Một giọng nói khác kéo con khỉ lại.
"Chuyện chính!"
"Không mặc!"
"Chuyện chính!"
"Không mặc!"
"Chuyện chính xong rồi thì còn sợ sau này không có cơ hội hay sao? Mày có thể có khí phách một chút không thế?"
"Nhưng không... À đúng đúng! Vẫn là nên nói chuyện chính trước!"
Hai giọng nói dường như đã thống nhất.
"Khụ, Lam Lam, chị ướt hết rồi, khụ! Quần áo ướt hết rồi, mau đi thay đi, thay đồ..."
Con khỉ vừa nói vừa đỡ Lam Lam dậy, rồi quay mặt đi thẳng về phía sofa.
"Ồ..."
Tiểu Lam cảm thấy thật thất bại, rõ ràng vừa rồi còn... chuyện gì vậy?"
"Thành bại là ở đây, phải kiềm chế, nhỏ không nhịn hỏng kế lớn..."
Con khỉ nào đó đang cố gắng khuyên nhủ bản thân để bình tĩnh lại.
"Á!"
"Sao vậy Lam Lam?"
Từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng kêu, con khỉ kia không nghĩ nhiều lập tức chạy vào phòng.
"Lam Lam?"
Trong phòng tối thui, con khỉ nào kia cố mở mắt tìm Tiểu Lam.
"Ngôn..."
Cảm nhận rõ ràng hai bầu mềm mại sau lưng, tiếp đó là đôi móng vuốt của mèo nhỏ quấn quanh eo mình.
"Sao vậy...Lam Lam?"
Giọng của con khỉ này bắt đầu khàn lại.
"Mở đèn..."
Hơi thở nhè nhẹ của Tiểu Lam phả bên tai.
Con khỉ kia làm theo...
Rồi quay người...
Cảnh tượng trước mắt khiến Ngô Cẩn Ngôn đã nịnh bợ Thái Nhi suốt ba tháng trời và cầu xin chị sau này nhất định phải gợi ý cho Lam Lam những ý tưởng như vậy.
Nơi nên che thì không che, nơi nên lộ thì che hết, cái đuôi nhỏ sau lưng, đôi tai mèo trên đầu, tất cả đều khiến toàn thân con khỉ nào đó run rẩy.
"Có...đẹp không?"
Tiểu Lam xấu hổ không ngẩng đầu lên được, mặc như thế này vốn phải rất dũng cảm, Thái Nhi còn nói phải chủ động quyến rũ cô, làm sao mà làm cho nổi đây?
"Sao không nói gì thế..."
Thấy Ngô Cẩn Ngôn không phản ứng gì, Tiểu Lam càng chột dạ.
"Không thích thì...chị đi thay..."
Khi nói câu này giọng Tiểu Lam đã hơi nghèn nghẹt, trong bụng nghĩ thật mất mặt, chỉ hận không có cái lỗ nào mà chui xuống.
"Chị dám!"
Giọng nói khàn đặc từ trên đầu truyền tới.
"Hả??"
Khẩu khí cứng rắn và mang ngữ khí mệnh lệnh này là thế nào? Tiểu Lam khó hiểu ngẩng lên, thấy hai mắt người kia đỏ ngầu nhìn mình.
"Cẩn Ngôn sao vậy? Sao mắt lại đỏ thế? Em ốm à?"
Tiểu Lam không biết sống chết lại gần, tháo cái găng tay mèo ra sờ trán người kia.
"Em ốm rồi, phải uống thuốc. Ưm~"
Hai mắt con khỉ kia càng thêm đỏ, nhìn chăm chăm người đang luống cuống trước mặt mình. Hai bầu mềm mại vì động tác của chủ nhân cứ va chạm vào người cô, cảm giác dễ chịu khiến cô không kìm được rên lên một tiếng.
"Em nằm xuống đi, chị đi lấy thuốc."
"Không cần."
Tiểu Lam định quay người đi thì bị kéo lại vào lòng con khỉ kia.
"Ăn chị là được rồi."
Giọng nói đầy mị hoặc giây trước còn vang bên tai, mà giây sau cả người Tiểu Lam đã bị ném lên giường một cách thô bạo.
"Cẩn Ngôn... đừng..."
Nhìn đôi mắt bị du͙© vọиɠ che mờ của ai kia, Tiểu Lam có chút sợ hãi, hình như chưa bao giờ chị thấy một Ngô Cẩn Ngôn như thế này...
"Em thích nhìn chị vừa gọi tên em vừa xin tha..."
Lúc này Tiểu Lam mới nhận ra mình chơi lớn quá rồi, khỉ con nhà chị hình như đã bùng phát thú tính rồi...
"Tiểu yêu tinh, sớm muộn gì cũng chết trên người chị..."
Con khỉ kia vội vàng cởϊ qυầи áo.
"Ngô Cẩn Ngôn, phải làm chính sự, mày đang làm gì đấy?"
Giọng nói kia lại vang lên.
"Cút!"
Chỉ là, hình như lần này không có tác dụng gì.
"Được thôi~"
Nhưng mà giọng nói kia cũng rất biết điều.
Chính sự? Chính sự cái khỉ gì? Giờ có động đất 8 độ rích-te thì cũng phải làm xong chuyện này đã.
......
"Hu hu hu...."
Không biết bao lâu sau, tiếng khóc kìm nén của Tiểu Lam đánh thức con khỉ nào đó kia dậy.
"Xin lỗi, xin lỗi Lam Lam, khiến chị đau rồi, em nhất thời không kiềm chế được, xin lỗi chị..."
Con khỉ nào kia tỉnh dậy thấy Tiểu Lam bị mình quần cho tơi tả, trong lòng đau xót.
"Đừng khóc nữa Lam Lam, đừng khóc, tại em, em không bằng cầm thú, chị đánh em đi!"
Khỉ kia vừa nói vừa cầm tay Tiểu Lam lên đánh vào mặt mình.
"Ai...ai trách em cái này..."
Không thể không nói rằng sự bá đạo của khỉ kia với Tiểu Lam mà nói cũng rất có tác dụng, tuy có chút thô bạo nhưng cũng khiến người ta đắm chìm.
"Chị chỉ cảm thấy mình thật tồi tệ, rõ ràng em không còn thích chị nữa, mà chị còn dùng cách này để níu kéo..."
"Ai bảo em không thích chị nữa? Sao chị lại như thế, tuỳ tiện phán tội tử hình cho người ta!"
Khỉ kia nghe thế thì không vui, chị nói em thế nào cũng được, đừng nói em thay lòng, thế ấm ức chết mất!
"Thế sao em cả ngày từ sáng tới tối không về nhà, đó không phải chán chị rồi hay sao?"
Tiểu Lam cũng tức, nhớ lại cả tuần nay bị lạnh nhạt.
"Em đi đâu đấy?"
Khỉ kia không nói không rằng nhảy xuống giường chạy đi, trở lại thì cầm một túi hồ sơ.
"Đây là gì?"
"Hồi nhỏ khi theo đoàn múa đi biểu diễn, thù lao người ta đưa em cất đi hết. Tới 17 tuổi chính thức đi diễn, sau đó thì bị chấn thương...Dù sao thì thời gian này em cũng đã mua được nhà, trả hết rồi. Rồi đi làm diễn viên, mấy năm trước toàn vai phụ, cũng không kiếm được là bao, chỉ trả trước một phần căn chung cư này. Nhưng mà chị yên tâm, giờ căn hộ này đã thanh toán hết rồi. Sau Diên Hy cũng có nhiều hợp đồng quảng cáo, em mua thêm một căn nhà ở Thượng Hải. Căn đó em đi vay, vì còn muốn để ít tiền tiêu hàng ngày, còn yêu chị mà, không thể để chị thấy em ki bo kiệt sỉ được, hì hì. Còn chiếc xe dưới kia, lúc mua là hơn 900 nghìn tệ, em cũng chưa đi được bao nhiêu, giờ chắc cũng không mất giá mấy. Còn nữa, giờ em cũng đang đầu tư một nhà hàng lẩu ở Thành Đô, 60% cổ phần. Trong thẻ này giờ vẫn còn 2 triệu 600 nghìn tệ. Đây là hợp đồng trong một năm tới của em, ký hai bộ phim, vài hợp đồng làm đại diện. Em đang nghĩ năm sau có tiền là căn nhà ở Thượng Hải là của chúng ta rồi..."
Ai kia cứ thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa lấy từ trong cặp tài liệu ra giấy tờ nhà, thẻ ngân hàng, hợp đồng, cả chìa khoá ô tô...
"Cẩn Ngôn em đang muốn nói gì?"
Giọng Tần Lam không kìm được run rẩy. Chị đoán được, nhưng chị muốn chính cô nói ra.
"Em biết những cái này chị đều có cả, chắc chắn cũng nhiều hơn em nhiều. Nhưng đây là tất cả của em, mẹ nói em nhỏ hơn chị, Thái Nhi các chị ấy cũng nói vậy. Em biết ở bên em chị sẽ có nhiều áp lực hơn. Em không biết làm thế nào mới tạo được cảm giác an toàn cho chị, em cũng biết chị không bận tâm những thứ này, em không biết phải làm thế nào, em sợ chị bỗng nhiên rời xa em..."
Ai kia nói một cách rối loạn, nước mắt không biết từ khi nào cứ thế rơi.
"Cẩn Ngôn..."
Tần Lam nhìn người kia luống cuống thì vô cùng cảm động.
"Hợp đồng này em nhờ người tìm luật sư giỏi nhất Bắc Kinh soạn thảo, cả tuần nay em đi làm việc này. Xin lỗi đã lạnh nhạt với chị. Chị ký vào là những thứ này đều là của chị hết."
Cô đưa hợp đồng tới trước mặt Tần Lam chờ đợi.
"Cẩn Ngôn...chị muốn nghe em nói."
Tần Lam không nhận lấy, có chút cố chấp nhìn cô.
"...Tần Lam."
Cô biết chị đang đợi điều gì, căng thẳng nuốt nước bọt.
"Chị gả cho em nhé?"
Cô sợ sệt nhìn Tần Lam, căng thẳng, bất an, sợ hãi, mong chờ...
"Được, được, chị đồng ý. Tần Lam đồng ý Ngô Cẩn Ngôn, đồng ý gả cho em."
Nước mắt đã chảy cả vào miệng, Tần Lam nói.
"Hu hu... doạ chết em, doạ chết em rồi Lam Lam, hu hu..."
Ai kia xúc động chui vào lòng Tần Lam.
"Lần đầu tiên em cầu hôn... Không đúng, cả đời này chỉ một lần này cầu hôn, sợ bị từ chối lắm..."
"Tần Lam, em sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, rồi bao dưỡng chị, để chị không thể chạy đi đâu hết... hu hu."
"Được được, chỉ đợi để làm bà tiểu địa chủ của em, được không?"
Tần Lam xoa dịu khỉ con trong lòng mình, cảm thấy hạnh phúc tới mức có chút không chân thực.
"Còn phải sinh thật nhiều trẻ con, cả một đàn trẻ con."
"Em coi chị là heo nái à, còn cả đàn."
"Dù sao thì cũng phải thật nhiều con, thật nhiều..."
"Được được, nghe em, sinh cho em cả đàn."
"Hì hì, Lam Lam chị thật tốt."
"Này này, làm gì đấy?!!!"
"Sinh con a, cả đàn thì phải bắt đầu từ bây giờ thôi."
"Không phải vừa mới..."
"Không tính, chúng ta làm lại, làm lại mà~"
Tiếng đùa giỡn tô thêm vài phần màu sắc cho màn đêm.
Đêm còn rất dài...
Cuộc đời này cũng còn rất dài...