Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 18

Chương 18
"Ông nói xem Ngũ A Ca thật không  phải tốt đẹp gì, bỏ rơi thê tử, còn cả Tiểu Yến Tử, suốt ngày nói luôn mồm phiền chết được, vẫn là Tri Hoạ vừa dịu dàng lại vừa hiểu lòng người, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, lại xinh đẹp chứ."

"Không biết là ai trước kia khen Tiểu Yếu Tử đáng yêu, nói Tri Hoạ lắm tâm cơ nhỉ?"

Cha Tiểu Ngôn không chịu nổi mẹ Ngôn Ngôn nịnh bợ như vậy, từ khi biết Tần Lam là con dâu nhà mình thì gần như ngày nào mẹ Ngôn cũng xem phim của chị, hôm nay lại bắt đầu xem Hoàn Châu Cách Cách 3.

"Ai? Ai nói? Thật là không có mắt nhìn."

"Tôi nói cái kính lọc bà bà của bà quá nặng đi."

"Kính lọc cái gì? Ông nói lại xem nào!"

Mẹ Ngôn dường như rất phấn khích.

"Bà bà... Kính lọc bà bà."

Cha Ngôn có chút không hiểu tính tình của đối phương, lắp bắp thăm dò.

"Ai dà, thật dễ nghe, bà bà, tôi là bà bà, ông là lão công, Tiểu Lam là con dâu nhà chúng ta, chẹp chẹp, thật tốt."

Mẹ Ngôn vẫn đang chìm đắm trong niềm vui của bà bà, doạ cho cha Ngôn toát mồ hôi.

"Hồi nhỏ người ta toàn nói Ngôn Ngôn của chúng ta ngốc, nhưng trời đãi kẻ khù khờ, Ngôn Ngôn chúng ta là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy, tìm được cho chúng ta con dâu tốt như thế."

Mẹ Ngôn tiếp tục chìm đắm.

"Đương nhiên, tôi cũng không ngờ con gái ngốc của chúng ta lại có được thành tựu này."

Lời này thì cha Ngôn cũng rất công nhận.

"Không được, tôi phải gọi cho Ngôn Ngôn, bảo nó mau chóng đưa người ta về nhà, không thể để vịt đã luộc chín mà bay mất được. Phì! Cái gì mà vịt, không thể để con dâu của tôi chạy mất được."

Mẹ Ngôn vừa nói vừa cầm điện thoại.

"Này này, đã hơn 11 giờ rồi, chưa biết chừng nó ngủ rồi."

"Ông không muốn gặp con dâu à?"

"Ừm... thế bà gọi đi."

Cha Ngôn trầm mặc một chút, vẫn là cảm thấy vì con dâu Ngôn Ngôn ngủ ít đi một tí cũng chẳng sao.

......

"Vừa rồi có các chị, không kịp ngắm Tiểu Lam Lam."

Con khỉ nào đó đè Tần Lam bên dưới, quyến luyến vuốt ve má người yêu.

"Làm gì đấy."

Không biết là do vừa tắm xong hay thế nào, Tần lam cảm thấy nhiệt độ tăng không ít, gò má nóng hôi hổi dưới sự trêu ghẹo của con khỉ kia.

"Chị nói xem làm gì nào~"

Con khỉ kia vừa nói vừa hà hơi thổi khí vào cổ người yêu.

"Ai da, đáng ghét, buồn, buồn, dừng lại đi."

Tần Lam không chịu nổi nhất là cái này, hai tay đẩy con khỉ ra, hai người cứ kéo qua kéo lại, không biết là ai đã tháo mất dây buộc áo tắm của con khỉ.

"Tiểu Lam Lam chị háo sắc quá, cởi của em."

Ánh mắt con khỉ nào đó dần trở nên ám muội.

"Rõ ràng là tự em cởi, hứ!"

Tần Lam lúc nào cũng không nắm bắt được trọng điểm, lúc này ai cởi có quan trọng không? Quan trọng không hả?!

"Nhưng Tiểu Lam Lam mới ra khỏi nồi nhìn thật là ngon cơ."

"..."

Tần Lam khẽ cắn môi ngượng ngùng không nói gì.

"Thế em bắt đầu đây."

"Reng reng~ reng reng~"

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí ám muội.

"......"

"......"

"Ha ha ha, buồn cười chết mất, mau bắt máy đi!

Tần Lam khi cười vô cùng cuốn hút.

"Chẹp, ai thế, nửa đêm rồi!"

Con khỉ kia không vui, đây là muốn mạng người à, bực bội!

"Chị đừng hòng chạy!"

Tần Lam định nhân lúc con khỉ kia nghe điện thoại thì chạy nhưng lại bị kéo lại vào vòng tay.

"Alo, ai thế?"

Con khỉ cũng không nhìn màn hình hiển thị, ngữ khí cực kỳ bất mãn, lại khiến Tần Lam cười ngốc.

"Mẹ....mẹ, ai da, không phải, không ăn phải thuốc nổ, con đang ngủ mà, nửa đêm mẹ gọi có chuyện gì gấp thế?"

Tần Lam nghe thấy là mẹ khỉ con thì vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần.

"Vâng, đúng, có thể nghỉ mấy ngày, về nhà ạ, có, vốn con cũng định về thăm bố mẹ."

"Lam Lam? Ừm.. chị ấy gần đây cũng không bận lắm."

Tần Lam nghe thấy nhắc đến mình cũng dỏng tai lên nghe, loáng thoáng nghe đại khái là mẹ Ngôn hỏi mình có bận không.

"Mẹ muốn gặp chị ấy? À à, muốn con đưa chị ấy về nhà ạ?"

Con khỉ kia cố tình nhắc lại lời của mẫu thân đại nhân, đắc ý nhìn người trong lòng mình. Tần Lam nghe thế thì đầu lắc quầy quậy, ánh mắt cầu xin nhìn con khỉ kia, ra hiệu giúp mình thoái thác.

"Để con hỏi chị ấy đã, chưa chắc chị ấy đã rảnh ạ. Gì ạ? Không đưa Lam Lam về thì mẹ không cho con về sao?"

Con khỉ kia cố tình lặp lại với vẻ kinh ngạc.

"Mẹ, tại sao mẹ lại sốt ruột muốn gặp Lam Lam thế?"

Con khỉ kia vừa nói vừa mở loa.

"Ngôn Ngôn, con nhỏ hơn Tiểu Lam mấy tuổi, phụ nữ ấy à, tới độ tuổi nhất định thì cần cảm giác an toàn con có hiểu không. Con chỉ nói chuyện yêu đương với người ta, không nhắc gì chuyện khác thì sao khiến Tiểu Lam yên tâm theo con được chứ. Con phải hành động đi, để Tiểu Lam cảm thấy con thật sự muốn sống cùng con bé. Con đưa con bé về gặp cha mẹ, con bé sẽ cảm thấy con nghiêm túc, có hiểu không?"

Lời của mẹ Ngôn vừa hay trúng tâm sự của Tần Lam, chị không ngờ mẹ Ngôn lại nghĩ cho mình như vậy, cảm động muốn rơi nước mắt. Con khỉ kia thấy biểu cảm của Tần Lam, lòng liền trùng xuống, nghĩ mình suy nghĩ vẫn chưa đủ toàn diện, không cho Tần Lam đủ cảm giác an toàn, thế là một kế hoạch bắt đầu manh nha.

"Vâng, là con suy nghĩ không chu đáo."

Câu này là con khỉ kia nói với mẹ, cũng là nói cho Tần Lam nghe. Tần Lam thấy cô có phần tự trách thì đưa tay xoa đầu đối phương.

"Còn nữa, bà Vương nhà đối diện nói mẹ nói láo, tức chết tôi mà! Mẹ nói với bà ấy Tiểu Lam là vợ con, bà ấy không tin đã đành, lại còn ngày nào cũng nói bóng nói gió này nọ, lại còn nói ra cả việc hồi bé con thi đứng đầu từ dưới lên mà mẹ nói dối là đứng thứ ba từ dưới lên. Mẹ cũng đâu có nổ đâu, nếu nổ thì mẹ đã bảo con thi hạng nhất luôn rồi, ai đời lại nổ đứng thứ ba dưới lên..."

"Được rồi mẹ, con còn chút việc, cứ thế đã nhé."

Con khỉ nào đó nghe có vẻ không ổn, đây không phải đang vạch áo cho người xem lưng sao, không thể để Tần Tiểu Lam biết chuyện xấu mặt hồi nhỏ của mình được. Tần Lam nghe thì muốn cười lắm mà không dám lên tiếng, nhịn tới mặt đỏ gay.

"Thế thì con có đưa người ta về được không?"

"Được, được, con sẽ cố gắng, được rồi mẹ, muộn rồi mẹ nghỉ sớm đi. Ngủ ngon!"

Nói rồi con khỉ kia vội vàng tắt máy.

"Ha ha ha ha, xếp thứ nhất từ dưới lên, ha ha ha... Sao em lại đáng yêu thế a ha ha ha, không ổn rồi, ha ha ha...."

Tần Lam cười muốn tắc thở.

"Cho chị cười, cho chị cười này."

Con khỉ kia thẹn quá cù Tần Lam.

"Thôi thôi, tha cho chị đi. Đảm bảo không cười nữa, ha ha ha, không cười, không cười nữa."

Tần Lam nhịn mà toàn thân run rẩy.

"Thế có phải chúng ta có thể tiếp tục rồi không?"

Con khỉ kia thử kéo lại không khí trước cuộc điện thoại.

"Không được, mấy hôm nay chị có quầng thâm mắt rồi đây này. Còn nữa, lại còn có vết chân chim đây này, chị phải mát xa mặt một chút, đảm bảo trạng thái tốt nhất để gặp phụ huynh."

Tần Lam vừa nói vừa chui ra ngoài, chuẩn bị đi chuẩn bị mặt nạ.

"A a , đây là Lam Lam đồng ý theo em về nhà rồi!"

Con khỉ kia vui sướиɠ lăn lộn trên giường.

"Đúng thế, nên là phải đảm bảo giấc ngủ, từ giờ tới khi về nhà không được đυ.ng vào chị,"

Tần Lam đắc ý chỉ con khỉ kia nói.

"Cái gì? Lam Lam? Lam Lam! Chị không biết là tình yêu giúp người ta thêm tươi trẻ sao?"

"Còn lâu mới tin em!"

"Thật mà, không tin thì chị thử đi! Thực tiễn chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân lý!"

"Này, em tuổi cún à, tránh ra."

"Thử đi mà, thử xem em không có lừa chị đâu."