Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 17

Chương 17
"Không được, không được. Chúng ta sao lại bị cái viên đạn bọc đường này bắn cho mất hết phương hướng thế chứ!"

"Đấy, tí thì quên chính sự, không thể bị tí quà cáp này bán Tần Tiểu Lam đi được."

......

"Được rồi, ra thôi, nếu để các chị đợi sốt ruột thì công sức của em thành công cốc hết."

Ngô Cẩn Ngôn lưu luyến buông người trong lòng ra.

"Hai người họ giờ chắc chắn vui mất hết phương hướng rồi."

"Nào, để em dắt tay chị."

Muối đưa tay với tư thế mời.

"Ừm."

Hai người thập chỉ tương khấu đầy ngọt ngào.

"Ra rồi, ra rời. Lưu Tiểu Vân, chuẩn bị nhẽ."

"Cẩn Ngôn à, nào nào lại đây quà của em bọn chị rất thích."

"Thích là được, thích là được ạ!"

"Trước kia Cẩn Ngôn yêu mấy người rồi?"

Vẫn là Thái Nhi độc, không có dạo đầu, đi thẳng vấn đề luôn!

"Khụ khụ!"

Tần Lam ho hắng nhắc nhở Thái Nhi mồm hạ lưu tình.

"Tần Tiểu Lam cậu đừng có giả vờ với tôi!"

Ừm, Lưu Tiểu Vân cũng không phải dạng vừa.

"Bạn trai thì có hai người, người đầu tiên là tình đầu đại học. Khi ấy tốt nghiệp xong thì chia tay. Người thứ hai là ba năm trước, yêu trong hai năm, tính cách không phù hợp. Lam Lam là...bạn gái đầu tiên cũng là cuối cùng."

Khi tới đây Ngô Cẩn Ngôn cũng đã chuẩn bị rồi, lúc này cũng không giấu diếm, trình bày hết đúng sự thực. Dưới bàn Tần Lam nắm tay như muốn truyền sức mạnh cho cô.

"Ừm, cũng rất bình thường mà."

Mẫu thân đại nhân của Tiểu Tiểu Xuân gật gù hài lòng.

"Sao đột nhiên lại thích phụ nữ vậy? Là thanh niên chạy theo xu thế hay nghĩ thế nào?"

Tiểu Vân biểu thị không thể thua Thái Nhi.

"Vấn đề này em cũng đã suy nghĩ rồi, em không thích phụ nữ, em chỉ thích Tần Lam."

Con khỉ nào đó vừa nói vừa nhìn Tần Lam đầy tình ý. Tần Lam từ đầu tới cuối luôn nhìn tiểu khả ái nhà mình với con mắt sùng bái, ánh mắt lúc này cũng đầy yêu thương.

"Khụ khụ! Tần Tiểu Lam, cậu chú ý nước miếng kìa."

Tiểu Vân không thể nhìn tiếp nữa.

"Tốt. Thế tại sao không tìm người trẻ trung, Tần Tiểu Lam lớn hơn em 9 tuổi cơ đấy."

Thái Nhi lại lên tiếng, nghe nói là vấn đề này thì bọn họ ai cũng sắc bén cả.

"Vân tỷ, Thái Nhi tỷ, thật ra về tuổi tác em vẫn luôn tự ti."

Con khỉ kia cúi đầu, lời nói vừa thốt ra thì cả Tần Lam và hai người kia đều nhìn cô khó hiểu.

"Thật ra em rất sợ người khác hỏi tới vấn đề này, nhưng lại không thể tránh né được. Em nhỏ hơn Lam Lam 9 tuổi, không thể tránh khỏi việc non nớt hơn chị ấy, sẽ khiến chị ấy phiền lòng, cũng sẽ khiến chị ấy cảm thấy bất an như các chị vậy. Em không thể khống chế được tuổi của mình, em sợ em chưa trưởng thành, Lam Lam không chịu được em còn ấu trĩ. Lam Lam, đợi thêm thời gian nữa em trưởng thành thật sự có được không?"

Con khỉ kia vừa nói vừa xúc động nhìn Tần Lam.

"Chị sẽ không bỏ lại em, chị đợi em, đợi em trưởng thành."

Tần Lam bị làm cho cảm động tới hồ đồ, đưa tay vuốt ve mặt Ngô Cẩn Ngôn.

"Này này, ở đây còn có người nhé, chú ý một tí có được không? Muốn thân mật thì về nhà."

Tiểu Vân không nhìn nổi hai người, đặc biệt là Tần Tiểu Lam, sao yêu vào cái là  cứ như kẻ ngốc vậy.

"Thôi được rồi, có hỏi nữa cũng chẳng ra vấn đề gì, mau gọi món ăn đi."

Thái Nhi nhìn tình hình này, trong lòng cũng công nhận Ngô Cẩn Ngôn thêm vài phần.

"Thế nào hả? Khỉ con nhà tôi giỏi chứ!"

Tần Lam tranh thủ lúc Ngô Cẩn Ngôn đi lấy xe, sốt ruột muốn nghe hai vị khuê mật đánh giá.

"Trước mắt thì tôi không ý kiến gì. Nhưng tôi nói cho cậu hay Tần Tiểu Lam. Thức đêm mới biết đêm dài, không thể không đề phòng được. Cậu lớn hơn người ta quá nhiều, cậu phải suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút. Đã 37 tuổi rồi, không muốn kết hôn sao?

Tiểu Vân nói.

"Đúng thế, cô ấy có nhắc tới việc kết hôn với cậu không? Cô ấy còn quá trẻ, nhưng cậu thì khác."

"Cái gì chứ, bọn tôi mới bên nhau bao lâu mà kết hôn cái gì. Hơn nữa nước ta cũng không cho phép."

"Cậu đừng có đánh trống lảng, cậu bận tâm cái tờ giấy ấy à? Tôi nói là nói sự cam kết, cậu có hiểu không hả?"

"Ai da, tôi cũng không vội mà."

Tần Lam có chút chột dạ, thật ra nói chị không mong chờ thì là nói dối.