Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 16

Chương 16
"Cẩn Ngôn... đừng đau lòng, chị ta không cần em thì còn có chị mà."

Cô diễn viên nghĩ tưởng Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn chắc chắn chia tay rồi, đứng ở cửa chờ Ngô Cẩn Ngôn chuẩn bị mượn gió bẻ măng.

"Chúng tôi làm hoà rồi."

Ngô Cẩn Ngôn không muốn dây dưa với cô ta, vừa nói vừa đi vào trong.

"Rốt cuộc chị ta có gì tốt hơn chị?!"

Khi Ngô Cẩn Ngôn bước qua mình, cô diễn viên nhìn thấy vết hôn Tần Lam cố tình để lại trên cổ con khỉ kia, thật chói mắt.

"Chị không đủ dịu dàng sao? Hay là chị đối với em không đủ tốt?!"

Cô diễn viên kia thẹn quá hoá giận.

"Chị không đẹp bằng chị ấy."

Ngô Cẩn Ngôn nghĩ bụng vợ tôi nhiều ưu điểm lắm, tôi nói một điểm bình thường nhất đấy, cũng nên giữ thể diện cho người khác một chút không phải sao.

"Đi thôi Tiểu Mạt, ngẩn ra đó làm gì."

Con khỉ kia nói xong đi thẳng.

"Chị à... cũng đừng buồn, đúng là chị không đẹp bằng Lam Lam tỷ, à ý tôi là dù sao thì cũng không tìm được mấy người đẹp hơn Lam Lam tỷ có đúng không. Chỉ là mắt chị nhỏ hơn Lam Lam tỷ một tí, miệng to hơn chị ấy một tí, mũi thấp hơn một tí... thật ra chị cũng rất đẹp, chỉ là kém Lam Lam tỷ một tí... Uhm...Tôi đi đây."

Tiểu Mạt thật ra là muốn khuyên bảo người kia một chút, nhưng lời nói ra lại hơi biến chất.

"Không đẹp bằng chị ta! Không đẹp bằng chị ta! Ngô Cẩn Ngôn, tôi sẽ cho mấy người biết mặt!"

Cô diễn viên kia nghiến răng ken két.

......

"@Tần Tiểu Lam, ra đây ăn đánh!!"

"Sao thế?"

"Cậu và chó con nhà cậu đã bên nhau bao lâu rồi cũng không cho chúng tôi gặp mặt à?"

"Thời gian này em ấy đang bận đuổi tiến độ đoàn phim, không có thời gian đâu."

"Ô ô, bọn tôi còn chưa nói gì, đã bắt đầu bảo vệ rồi à?"

"Ai da, được rồi, tuần sau đi, tuần sau là em ấy xong việc."

"Hừ hừ, phải ra oai với cô ấy một chút, không thể để cô ấy dễ dàng lừa Lam ngốc nghếch của chúng ta đi như vậy được."

"Đúng, phải doạ nạt một chút."

"Tôi nói này các cậu đừng quá đà, khỉ con nhà tôi còn nhỏ lắm."

"Ô kìa kìa, còn khỉ con nhà tôi."

"Lượn đi!"

"Đừng chọn địa điểm nữa, ở ngay Hoành Điếm đi, vừa hay tôi đang quay phim tại đó."

Lưu Vân đề nghị.

"Được được, tới lúc đó gặp mặt trực tiếp."

......

"Lam Lam, thứ 6 tuần sau hết vai rồi, em tới Bắc Kinh gặp chị."

"Cẩn Ngôn, Tiểu Vân và Thái Nhi muốn gặp em, chị đồng ý rồi..."

"Thật không? Các chị ấy muốn gặp em, được thôi, khi nào? Để em đặt chỗ trước."

"Để chị đặt chỗ, em tới thẳng đó được rồi. Chị sợ họ lại gây khó dễ, chê chỗ em đặt không vừa ý. Cẩn Ngôn này, hai người bọn họ không dễ đối phó... đặc biệt là Thái Nhi, nếu mà họ nói gì khiến em không vui thì em thông cảm chút nhé."

"Các chị muốn gặp chính là công nhận em ở mức độ nào đó rồi, em vui còn chưa kịp, cuối cùng có thể tìm hiểu thêm về Tần Tiểu Lam rồi."

"Em hãy cầu nguyện đi..."

......

"Thế nào, tôi mặc như này đủ nghiêm chỉnh chưa?"

"Cậu đừng làm vỡ lở hết là được."

"Hai ta lát nữa đừng có cười, phải doạ cô ấy một chút."

"Ai dà, tôi căng thẳng quá."

"Cậu căng thẳng cái gì, đi bắt gian cũng không thấy cậu căng thẳng như vậy."

"Này, hai người nên dừng đúng lúc đấy nhé."

Tần Lam nhìn hai vị khuê mật ngốc nghếch nhà mình, có chút đau đầu.

"Còn không phải muốn tốt cho cậu à, Tần Tiểu Lam, tôi cho cậu hay, cậu đã 37 tuổi rồi, không thể bị lừa nữa đâu. Nhìn cái vẻ ngốc nghếch của cậu, chúng tôi không canh cho thì chưa biết sẽ bị người ta lừa thành ra thế nào rồi."

"Đúng thế, người ta còn trẻ trung nói chơi chơi thì sao, cậu không thể lỡ làng nữa."

"Này này, Cẩn Ngôn không phải người như vậy."

Tiểu lam biện hộ.

"Có phải hay không thì gặp mặt là biết ngay."

"Lam Lam!"

Con khỉ nào đó từ xa đã phấn khích gọi.

"Tới rồi tới rồi, hai người giữ chừng mực cho tôi, đừng có doạ nạt tiểu bất điểm nhà tôi."

"Xin chào Thái Nhi tỷ, Vân tỷ, em là Ngô Cẩn Ngôn."

Con khỉ nào đó thu lại dáng vẻ bắng nhắng thường ngày, trở nên vô cùng đĩnh đạc, ít nhất thì trong mắt Tần Lam là như vậy.

"Được được, ngồi đi, ngồi đi."

Lưu Tiểu Vân lên tiếng trước, Thái Nhi gật đầu phụ hoạ.

"Vân tỷ, nghe nói chị thích sưu tầm ấm Tử Sa, em cũng không hiểu lắm nhưng thấy bộ này rất đẹp nên muốn tặng chị, chị thấy có vừa ý không."

Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa lấy bộ ấm trà Tử Sa đã chuẩn bị từ trước ra.

"Ôi trời, mẹ ơi, đây là đồ quý đấy, hồi trước chị tìm mãi mà không thấy, em tìm được từ đâu thế?"

Tiểu Vân hai mắt phát sáng.

"Cơ duyên tình cờ thôi hì hì. Chị thích là tốt rồi. Hắt xì!"

Con khỉ kia ngại ngùng gãi đầu, sao có cảm giác ai đang mắng mình nhỉ...

(Cha Ngôn Ngôn: Năm Cân Muối, ba tháng tới đừng hòng vào nhà, thấy lần nào là ba mày đánh lần đó! Đó là đồ quý ông đây khổ sở lắm mới có được đấy!

Mẹ Ngôn Ngôn: Ông già này, còn không phải vì con dâu sao, lấy bộ trà của ông thì làm sao, nhìn cái bộ dạng ông kìa!)

"Thích, thích chứ, chị thích chết đi được!"

"À đúng rồi, Thái Nhi tỷ, nghe nói Tiểu Tiểu Xuân đi học rồi, chị dâu em có tiến cử bộ giáo trình này, em cũng không rõ Tiểu Tiểu Xuân có dùng tới không, là của cô Lisa."

Năm Cân Muối vừa nói vừa lấy ra một cái thẻ.

"Lisa? Là Lisa hả? Ôi trời ơi Cẩn Ngôn, sao em...cướp được thế?? Cái này không phải là có tiền là mua được đâu Tần Tiểu Lam. Yêu chết được!"

"Cũng không tốn công lắm, chỉ là tình cờ, tình cờ thôi."

Nhìn hai khuê mật trong nháy mắt đã bị hạ gục, Tần Tiểu Lam thật cảm động, những thứ này không biết phải mất bao nhiêu công sức mới có, Ngô Cẩn Ngôn đã phải dụng tâm thế nào.

Nhưng từ khi vào tới giờ cô chưa nhìn chị một lần nào, Tần Lam hơi ghen, mình thì từ khi ai đó vào đây chưa từng rời mắt đi cơ mà! Hứ, Tần Lam dẩu môi.

"Các chị xem qua nhé, em đi rửa tay một lát."

Cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của người bên cạnh, con khỉ cười thầm rồi lén kéo tay người kia ra ý bảo đi cùng.

"Tôi cũng đi trang điểm lại cái."

Tần Lam nhận ra tín hiệu của người yêu.

"Đi đi."

Ai ngờ hai người kia vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui, cũng không bận tâm hai người họ.

"Cẩn Ngôn? Cẩn..."

Mùi vị quen thuộc xộc tới.

Ngô Cẩn Ngôn hôn tận tình, như muốn truyền tải nỗi tương tư hơn một tháng nay, Tần Lam cũng nhiệt tình đáp trả, chị cũng nhớ cô, nhớ sắp phát điên rồi.

"Nhớ chị quá, nhớ quá!"

Con khỉ kia tì trán vào Tần Lam, nói.

"Chị cũng vậy, nhớ em lắm, nhớ muốn phát điên."

Tần Lam bị hôn tới choáng váng, vừa thở vừa đáp.

"Những cái đó tốn công lắm đúng không."

"Suỵt~ đừng nói những điều đó, để em ngắm chị nào."

Khỉ con dùng tay chặn môi Tần Lam.

Hai người cứ thế nhìn nhau không nói gì, như muốn thu đối phương vào mắt mình.