Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 15

Chương 15
"Đừng... đang trên xe... ưʍ..."

"Chị không nhớ em sao? Còn em thì nhớ chị chết mất bảo bối."

Con khỉ kia vừa nói những lời tình tứ vừa cởϊ áσ đối phương.

Tay Ngô Cẩn Ngôn chạm tới đâu chỗ đó nóng ran, khuất lên du͙© vọиɠ trong Tần Lam. Hai người vốn đang tương tư lúc này như ngọn lửa bùng cháy không thể kiềm chế.

......

"Xem ra phải đợi thêm rồi."

"Thì đợi vậy. Có uống cốc cafe không?"

"Đi."

Tiểu Ngữ và Tiểu Mạt nhìn cửa sổ xe từ từ đóng lại thì yên tâm.

......

"Xin lỗi Cẩn Ngôn."

Tần Lam nằm trong lòng con khỉ kia vẽ vòng, có chút tự trách.

"Hửm?"

"Chị không nên không tin em."

Tần Lam chu môi.

"Đừng nói vậy Lam Lam, là em không tốt. Em không đem lại đủ cảm giác an toàn cho chị."

Khỉ con đau lòng cúi xuống hôn lên tóc người trong lòng.

"Em vui lắm. Chị ghen nghĩa là chị bận tâm về em, thật sự rất vui."

Khỉ con vừa nói vừa cười.

"Mơ đi!"

Hai người không nói gì nữa, cứ thế yên lặng hưởng thụ giây phút hiếm có này.

"Chị phải đi rồi."

Tần Lam lưu luyến ngồi dậy.

"Ôm thêm phút nữa."

Nhưng lại bị con khỉ kéo lại.

"Được, một phút thì được."

Tần Lam cười dung túng con khỉ đáng thương kia.

Một phút sau...

"Phải đi rồi."

"Còn 20 giây nữa."

"......"

"Cẩn Ngôn......"

"Ứ ứ, muốn hôn cơ!"

"Chụt!"

"Môi nữa!"

"Mắt nữa!"

"Trán nữa!"

"Chị phải ăn cơm đúng giờ, chị gầy đi rồi đấy. Sau này được nghỉ thì đừng có đi lại mệt ra... Tuy em cũng rất nhớ chị nhưng em có thể kiềm chế, mắt chị thâm quầng rồi này..."

Ngô Cẩn Ngôn dặn dò Tần Lam như mẹ dặn con khiến chị cười như kẻ ngốc.

"Được rồi tiểu tổ tông, nghe em hết, em cũng phải chăm sóc tốt cho mình đấy."

"Còn hơn tháng nữa là quay xong phim rồi. Chị ngoan nhé đừng tới thăm em nữa... Ừm, nếu không nhịn được thì em sẽ tới thăm chị hì hì."

"Đừng quên ngày nào cũng phải gọi video..."

"Còn nữa... à... tạm thời là hết rồi."

"Tiểu Mạt, phiền cô kéo tổ tông nhà cô đi được không, cô ấy cứ kéo cửa sổ xe như thế, người không biết còn tưởng tôi dụ dỗ trẻ con."

Tiểu Ngữ nhìn bộ dạng của con khỉ kia thì thực sự không kìm được mà nói.

"Đi thôi chị ơi, người ta chán ghét chị rồi kìa ha ha."

"Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ, chú ý chăm sóc chị ấy nhé, lần này cảm ơn cô!"

Con khỉ kia thầm nghĩ mình là người có ơn tất báo.

"Tôi biết rồi~"

"Thế em đi đây Lam Lam, đi đường cẩn thận."

"Ừ ừ, em phải ngoan đó."

Tiểu Lam nhìn bộ dạng lưu luyến của khỉ con vừa buồn cười vừa đau lòng, không ngờ cô lại ỷ lại chị như vậy mà chị còn nghi ngờ cô.

"Đợi đã Tiểu Ngữ, đợi em ấy vào rồi chúng ta đi."

Tiểu Lam giữ tay Tiểu Ngữ đang định khởi động xe, nhìn bóng lưng Ngô Cẩn Ngôn.

Cẩu lương quá nhiều rồi! Tiểu Ngữ bụng làu bàu.

"Lam Lam!"

Giống như có linh cảm, con khỉ kia đột nhiên nhớ ra điều gì, quay người chạy lại chỗ Tiểu Lam.

Thấy Ngô Cẩn Ngôn chạy lại, niềm vui trong lòng Tần Lam trào dâng, có một người luôn đặt mình trong tim như vậy, khoảnh khắc gần như rơi nước mắt thì bị tiếng gọi của Tần Lam ép trở lại.

"Tiểu Ngữ, mau đi thôi!"

Tần Lam mặt lúc đỏ lúc trắng.

"À được được, sao vậy chứ."

Tiểu Ngữ thấy bà chủ mình ôm chặt lấy mặt.

Con khỉ nào đó mắt nhìn xe Tần Lam rời đi, vẻ mặt đầy cưng chiều.

"Chị à, chị đã nói gì thế, Lam Lam tỷ giận à?"

Tiểu Mạt tò mò hỏi.

"Chắc là giận, hì hì."

"Thế mà chị còn cười được?!!"

"Tiểu Mạt, cô nói xem nhìn bóng lưng người yêu rời đi liệu có buồn không?"

"Chắc là có..."

"Thế thì sau này tôi sẽ không để chị ấy nhìn thấy bóng lưng tôi, nỗi buồn đó để tôi chịu."

"Chị nói gì thế, em nghe chẳng hiểu gì."

"Đi thôi, làm việc nào."

Mãi tới khi xe đã khuất khỏi tầm mắt Ngô Cẩn Ngôn mới rời đi.