Chương 12
"Làm bạn gái em nhé?"Cảm nhận được sự run rẩy của người phía dưới, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng an ủi.
Hồi lâu sau...
"Được."
Giọng Tần Lam hơi khàn khàn đáp lại...
"Á? Em khóc gì chứ?"
Cảm giác được nhiệt độ và tiếng nấc bên tai, Tần Lam dịu dàng xoa đầu đối phương.
"Em cảm thấy Bồ Tát quá tốt với mình rồi hu hu... Sau này, mỗi năm, à không không, mỗi ngày em đều phải cúng lão nhân gia."
Con khỉ đó khóc nấc lên.
"Đồ ngốc."
"Tần Lam, em yêu chị."
Con khỉ đột nhiên ngồi dậy ôm cổ Tần Lam, ngữ khí nghiêm túc nói.
"Không biết từ bao giờ chị vui thì em vui, chị đau lòng thì em đau lòng, thấy chị khóc tim em muốn tan nát. Cho dù là phải liều mạng em cũng không muốn chị chịu ấm ức. Nghe chị nói với bọn chị Thái Nhi coi em là em gái, em buồn lắm. Mỗi lần chị nhắc tới Phó Hằng là em ấm ức lắm, em không biết nên làm thế nào, em sợ nói ra thì đến bạn bè cũng không thể nữa...Sợ không thể gặp lại chị nữa..."
Ngô Cẩn Ngôn nghẹn ngào nói, nước mắt nhỏ xuống mặt Tần Lam.
"Chị đồng ý làm bạn gái em vui phát điên, nhưng em không biết là vì chị cũng có chút thích em...hay là vì có chuyện này...không còn cách nào mới... mới đồng ý. Chị đừng miễn cưỡng, em sợ nhất chị phải chịu ấm ức, nên... nên..."
Ngô Cẩn Ngôn không nói tiếp được nữa, cô sợ mình đoán đúng, sợ Tần Lam không phải vì thích mình mà là... nên càng nói càng không tự tin.
"Không phải vì chị thích em."
Tần Lam nhàn nhạt nói.
"Xin xin lỗi chị... là em không kiềm chế được... để xảy ra chuyện này, em...em... xin lỗi... xin lỗi."
Ngô Cẩn Ngôn sững người, khó khăn chống tay chuẩn bị đứng dậy.
"Vì chị yêu em."
Tần Lam nghĩ con khỉ này đã giày vò chị tới mức này, muốn chọc cô một chút, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương này thì lại không nỡ tiếp tục.
"Hả?"
Con khỉ kia nhất thời không phản ứng kịp.
"Chị cũng yêu em mà, đồ ngốc."
Tần Lam cũng không kìm được bật cười.
"Hu hu hu, quả nhiên là đồ lừa gạt tình yêu, sao có thể đối xử như vậy với người ta."
Con khỉ kia đắc ý dụi vào cổ người kia.
"Buồn... này, em dừng lại đi ha ha ..."
"Không, không, người ta muốn Sơn Phong tỷ tỷ hôn mới được."
Nói rồi lại dụi tiếp.
"Tiểu vô lại, như vậy được chưa."
Nói rồi khẽ hôn lên má người kia.
"Phải hôn vào môi mới được."
Con khỉ được voi đòi Hai Bà Trưng ngẩng lên tiếp tục đòi hỏi.
"Vậy được chưa."
Tần Lam thoả hiệp, không biết mình đang nhảy xuống hố.
"Ừm... nhưng mà trái tim nhỏ bé của ngừoi ta vẫn còn đập mạnh quá."
"Hả?"
"Tỷ tỷ phải xoa xoa mới đỡ."
Con khỉ kia vừa nói vừa kéo tay Tần Lam tới chỗ tim mình.
"Em là đồ lưu manh.
Tần Lam cảm nhận nhiệt độ ở lòng bàn tay, mặt đỏ ửng.
Con khỉ nào đó lúc này đang hoạt động nội tâm:
Đáng yêu, muốn...
Không, mày không muốn!
Muốn!
Mày không muốn!
Quan Tự Tại Bồ Tát... ta muốn!
Ngươi là một con khỉ trưởng thành rồi, phải học cách kiềm chế.
Được, ta không muốn.
Đúng, ta không muốn.
Ừm, ta không muốn.
...
Hai người lại người qua kẻ lại với nhau một lát nữa
"Chiều nay phải chia tay rồi, thật là không nỡ mà."
Con khỉ một tay ôm Tần Lam, một tay không an phận vuốt tóc đối phương, ngữ khí buồn buồn.
"Chị cũng không nỡ."
Tần Lam nói rồi lại cuộn mình lại gần, muốn hai người thêm gần nhau hơn
"Chuyện của chúng ta công khai hay giữ bí mật, em nghe chị hết."
"Ừm... nói trước với người thân và bạn bè thôi, trên mạng thì đợi thời gian nữa đã.
Tần Lam sợ ảnh hưởng tới tương lai của Ngô Cẩn Ngôn, nên quyết định giữ bí mật với bên ngoài trước.
"Được, em nghe chị, sau này chị nói gì, bảo em làm gì em cũng nghe hết."
Con khỉ cực kỳ dịu dàng dụi vào đầu Tần Lam.