Chương 11
Thế là bị ăn rồi... Tần Lam nhìn những dấu vết chi chít trên người mình, nuốt nước bọt nhớ lại.......
"Đừng... ở sofa."
"Ngậm miệng."
"Đừng......"
"Đừng......"
"Thôi......"
"Vẫn cònnói được, thế là em vẫn chưa đủ cố gắng sao"
"Hu hu hu......"
......
Sofa, bàn trà, ban công, phòng tắm, thảm...tất cả đều hiện ra mồn một trước mắt......
Ai đó xấu hổ ôm mặt.
Còn "kẻ tội đồ" thì vẫn đang ngáy khò khò.
"Hừ, uổng cho chị coi em là con khỉ con ngây thơ, đồ xấu xa!"
Nhìn dáng vẻ đang ngủ của đối phương, Tần Lam trách mắng.
Dường như đối phương cảm nhận được sự bất mãn của ai kia, lông mày nhíu lại, Tần Lam bất giác đưa tay muốn giúp cô giãn ra, nghĩ bụng cũng thật đáng yêu.
"Ưʍ..."
Gần như ngay giây phút Tần Lam chạm tới, người kia mở mắt.
Ngô Cẩn Ngôn hơi khựng lại rồi như nhớ ra điều gì, mau chóng giải toả.
Tần Lam không nói gì, chị chờ đợi...chờ đợi phản ứng của đối phương.
"Chụt!"
Một nụ hôn đáp xuống trán.
Rồi tới mắt, mũi, tai, miệng.
"Gần đây tần suất chị xuất hiện quá cao rồi, em nghi ngờ du͙© vọиɠ của mình quá nhiều rồi."
Con khỉ nào đó vừa nói vừa liếʍ môi tham lam.
Tần Lam ngẩn người, vẫn án binh bất động, nghe cô nói tiếp.
"Mấy hôm nay đều ở bên chị nhưng chị cứ gán em với 'Phó Hằng', thật đáng ghét, đáng phạt!"
Rồi lại nhào tới hôn tới tấp.
Tần Lam hình như đã hiểu rồi, con khỉ này đang tưởng mình nằm mơ.
"Em gọi chị là tỷ tỷ, nhưng chắc chắn chị không biết đứa em gái này ngày nào cũng ngủ chị trong mơ."
Con khỉ nào đó rất đắc ý, khẽ cắn môi đối phương rồi chậm rãi mυ'ŧ mát.
"Ái... chị đừng có cắn em, em đau là tỉnh đấy!"
Đối phương đột nhiên dùng lực khiến con khỉ không kịp đề phòng.
"Có đau không?"
Tần Lam nói.
"Đau... Á."
Con khỉ nào đó dường như nhận ra điều gì, dùng tay xoa xoa mặt đối phương, nghĩ bụng đây là thật sao?
"Giỏi lắm Ngô Cẩn Ngôn, em đang giả vờ chứ gì, giả vờ năm mơ rồi không cần chịu trách nhiệm đúng không! Hu hu hu... hành hạ người ta thành như này rồi, đồ lưu manh xấu xa huhuhu..."
Tần Lam ấm ức muốn chết, loại người gì đây, đã ăn sạch sẽ còn giả vờ, rõ ràng là không muốn chịu trách nhiệm!
"Lam Lam tỷ? Chị... em... chúng ta ta... ngủ rồi à?"
Ngô Cẩn Ngôn ngẩn người, lắp bắp mãi mới xong một câu.
"Khốn kiếp! Là em...ngủ...ngủ...người ta, hứ! Có phải em không muốn chịu trách nhiệm, chính là không muốn chịu trách nhiệm. Em không giật giải Oscar thì đúng là phí, diễn xuất tốt thế cơ mà!
Tần Lam càng nói càng ấm ức, muốn đánh con khỉ kia nhưng thân thể mềm nhũn không dùng nổi lực, nhìn lại có vẻ như đang làm nũng.
"Em chịu trách nhiệm, đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm!!!"
Con khỉ kia nghe thế liền vui muốn nổ tung, biết thế thì ngủ sớm có phải xong rồi không, liền ôm lấy người kia đè xuống giường.
"Em... muốn làm gì?"!
"Chịu trách nhiệm a!"
"Chịu...kiểu gì?"
"Kiểu này!"
"Ưʍ...ưʍ... này... em... dừng lại!"
"Em chịu trách nhiệm... tới cùng."
Chữ cuối cùng nói rất ám muội.
"Tỷ tỷ có hài lòng với kỹ thuật của em không?"
"Câm mồm... em.. ưʍ..."
Tần Lam nghĩ lần này là thế nào đây, đây là lại sắp bị ăn rồi, cái gì chứ, rõ ràng là còn chưa nói gì cả mà.
"Tỷ tỷ không tập trung nhé, phải phạt!"
".................."