Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 13

Chương 13
"Tôi và Cẩn Ngôn ở bên nhau rồi."

"A a a tôi đã nói mà Tần Tiểu Lam."

"CP tôi đu đã thành thật rồi!!!"

"Mấy hôm trước còn gọi em gái, vậy mà đã ngủ em gái ấy rồi? Giỏi lắm 'Tần thú' ha ha.."

"Người ta còn nhỏ, hạ thủ nhẹ một chút."

Tần Lam nhìn đám chị em như muốn phát nổ, day day hông, nghĩ bụng thật đau lòng.

"Chị à, cổ cao như vậy cũng không che được.. vẫn là quấn khăn đi."

Tiểu Ngữ cười bối rối.

"Hứ, đồ xấu xa."

Rõ ràng là chị bị ăn mà người khác đều tưởng chị ức hϊếp cô, Tần Lam quyết định lần sau nhất định phải đòi lại!

.....

"Chị, chị, Ngô Cẩn Ngôn!"

Lần nào chia tay với Tần Lam, tổ tông nhà cô cũng đều tâm hồn treo trên cành cây thế này, Tiểu Mạt thầm kêu khổ.

"Sao vậy?"

Con khỉ lười nhác đáp, mắt vẫn không rời khỏi Tần Lam ở trên mặt bàn.

"Công ty nói độ nóng cp của hai người rất cao, đề nghị nhân lúc này công khai đi, lại thu hút được thêm fan."

"Không, Lam Lam không cho."

Con khỉ nói, trong đầu toàn là Tần Lam.

"Tôi sẽ không dùng chuyện tình cảm của chúng tôi để kinh doanh đâu."

Con khỉ kia bổ sung thêm.

"Được rồi được rồi, không công khai thì không công khai. Chị có thể lau nước miếng đi được không? Điện thoại sắp ngấm nước tới nơi rồi."

"......"

......

"Đã một tháng rồi, nhớ chị muốn phát điên, hứ."

Con khỉ nào đó nhìn Tần Lam vẫn đang bận rộn trong màn hình điện thoại, dẩu môi nói.

Từ sau khi xác định mối quan hệ, hai người đã một tháng rồi không gặp. Vì thời gian vừa rồi bị thương, Ngô Cẩn Ngôn phải quay bù đuổi cho kịp tiến độ đoàn phim. Vốn dĩ chậm do mình nên cô cũng không tiện xin nghỉ, mà Tần Lam thì cứ bay đi bay lại như chim.

"Chị cũng rất nhớ em, chờ mấy hôm nữa, xong việc chị tới thăm em."

Tần Lam cũng nhớ cô tới hoảng hốt.

"Đừng, chị khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, tới chỗ em lại mệt người ra, chị xem mắt đã thâm quầng rồi kia kìa."

Con khỉ kia thò tay ra sờ sờ màn hình.

"Được rồi được rồi, nghe em hết tổ tông ạ."

Tần Lam miệng thì đồng ý vậy, nhưng trong bụng thì đã có tính toán.

"Tiểu Ngữ, mua vé!" 

Tần Lam vừa tắt video call là vội nói.

"Hả? Đi đâu thế?"

"Hoành Điếm."

"Chị à, ngày mai ngày kia chị đều có event, ngày kia buổi sáng lại còn tham gia lễ khánh thành, chiều thì rảnh, nhưng sáng hôm sau lại có hoạt động nữa. Cứ đi lại như vậy sức khoẻ không chịu nổi đâu."

"Không sao, thế thì mua vé buổi trưa ngày kia, bay về buổi tối."

Đây là lần đầu tiên Tần Lam vì tình yêu mà trở nên kích động như vậy. Chị tưởng rằng mình đã qua cái tuổi bộp chộp rồi, tưởng rằng sẽ không bao giờ vì thứ hư vô như tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng tới giờ chị mới hiểu, tình yêu chẳng liên quan tới tuổi tác, quan trọng là đối phương là ai, nếu là Ngô Cẩn Ngôn thì chị vui lòng.

......

"Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn, câu thoại này thay đổi thế này có phải hay hơn không? Còn chỗ này nữa..."

"Cẩn Ngôn, sắc mặt em hôm nay không tốt lắm thì phải?"

"Cẩn Ngôn, em xem chị mặc bộ này hay bộ kia đẹp?"

"Cẩn Ngôn, chị đem cơm thịt bò cho em này. Ăn hết nhé."

......

"Chị à, chị không nhận ra điều gì sao?"

Sau khi cô diễn viên kia đi rồi, Tiểu Mạt không kìm được lên tiếng.

"Cái gì?"

Con khỉ kia vẻ mặt mờ mịt.

"Không biết có phải em nghĩ nhiều không, cứ cảm thấy cô ấy...có ý với chị."

"Hửm? Ý mà em nói là ý gì?"

"Chính là ý như kiểu chị với Lam tỷ ấy."

Tiểu Mạt không tiện nói thẳng quá.

"Không đâu. Phương tỷ chỉ coi tôi là em gái thôi."

Ngô Cẩn Ngôn chưa từng nghĩ về tính hướng của mình, vì Tần Lam là phụ nữ nên cô thích phụ nữa, nếu Tần Lam là đàn ông thì cô đương nhiên sẽ thích đàn ông. Người cô thích chỉ là Tần Lam, chẳng liên quan gì tới giới tính cả. Vì thế trong các mối quan hệ với các phụ nữ khác, cô chưa từng nghĩ người khác sẽ có suy nghĩ gì với mình.

"Hồi trước chị cũng nói coi Lam tỷ là..."

Tiểu Mạt không nhịn được nói.

"Sao giống nhau được. Đó là Lam Lam, Lam Lam có thể như người khác hay sao chứ?"

Con khỉ kia nói xong liền chột dạ.

......

"Tiểu Mạt, Cẩn Ngôn đâu?"

"Phương tỷ, cảnh quay sáng nay của chị ấy hết rồi, giờ đang ngủ bù trên xe."

"Ồ, thế tôi đi xem cô ấy thế này."

"Hả, Phương tỷ."

"Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là chị ấy mấy hôm nay rất mệt, có việc gì chị nói với em trước, chị ấy dậy thì em truyền đạt cho?"

Không biết tại sao Tiểu Mạt có chút bất an, cứ cảm giác sẽ có chuyện gì không hay xảy ra.

"Tôi sẽ không làm phiền cô ấy nghỉ ngơi đâu, chỉ đi... xem cô ấy thế nào."

Ngữ khí này...ngượng ngùng sao?? Tiểu Mạt lại càng thêm bất an.

"Thế cũng được."

"Cô chăm sóc Cẩn Ngôn chu đáo như vậy tôi cũng yên tâm nhiều."

Nói rồi đi về phía xe của Ngô Cẩn Ngôn.

"Câu này... để Lam Lam tỷ nói mới đúng chứ nhỉ."

Tiểu Mạt lẩm nhẩm.

"Alo, Lam tỷ?!"

Tiểu Mạt nghĩ bụng nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.

"Đúng đúng, ở đây ạ, cái gì? Chị đang ở ngoài? Thế để em gọi Cẩn Ngôn tỷ."

"Không cần đâu, tôi thấy xe của em ấy rồi, tôi ra đó đợi, cho em ấy bất ngờ, cô đừng nói trước nhé."

"Được được, hả hả, không đúng, cái..."

Đợi Tiểu Mạt nhớ ra thì đối phương đã tắt máy rồi.

"Tổ tông của tôi mau bắt máy đi!"

Tiểu Mạt liên tục gọi cho Ngô Cẩn Ngôn nhưng mãi không được.