[Xuyên Thư] Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Cứu Vớt Nam Chính

Chương 12

Vị ma pháp sư bước ra khỏi xe ngựa, so với sự tưởng tượng của họ, dung mạo của vị ma pháp sư vô cùng trẻ tuổi. Chiếc áo choàng bạch kim có hoa văn tinh xảo tôn lên vóc dáng mảnh khảnh, đôi mắt băng lam như dòng sông băng hoàn mỹ dưới bầu trời, phản chiếu sự lạnh lẽo thanh lãnh của băng tuyết.

"Hắn...hắn đẹp quá..."

"Người trẻ tuổi như vậy, không biết thực lực sẽ như thế nào..."

Có người nhỏ giọng nói nhỏ, có người lén nhìn bóng người từ xa.

Cố Tiên mua nước và thức ăn từ đoàn thương buôn rồi quay về cho hai đứa nhỏ một lớn một nhỏ ăn. Thuận tiện mang về một bộ quần áo mới cho IIos và một chiếc áo choàng rộng rãi và đẹp đẽ.

Chiếc áo choàng dài tới chân, che đi phần đuôi của hắn. IIos nhấc góc áo choàng lên, ngơ ngác nhìn bộ quần áo mới mềm mại và thoải mái trên người, rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Thấy IIos tựa hồ có chút ngơ ngác, vì vậy Cố Tiên nhân cơ hội bế tiểu hắc long lên và đặt hắn ngồi dựa trên ghế.

"Đã thay quần áo mới, đừng chui xuống gầm ghế."

Ghế xe ngựa mềm mại đến không ngờ, cơ hồ giống như đám mây bồng bềnh. Ilos ngồi trên đó có chút bối rối, sống lưng của hắn trở nên cứng ngắc mà liếc nhìn khuôn mặt của Cố Tiên.

Một lát sau, hắn lặng lẽ quấn mình trong áo choàng, thu mình vào góc ghế rồi lại cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.

Cố Tiên đặt một phần bánh mì cho một người trưởng thành và một ly sữa bò bên cạnh.

Tiểu hắc long lặng lẽ ngóc đầu lên.

Sau vài giây, miếng bánh mì đã bị gậm một ít.

Một lát sau, miếng bánh mì đã bị gậm một nửa.

Không bao lâu, bánh mì đã biến mất và ly sữa bò cũng cạn sạch. Tiểu hắc long ngồi trên ghế cũng không ngóc đầu lên nữa.

IIos vẫn còn cảnh giác, nhưng đôi mắt vàng sậm thỉnh thoảng lại lén nhìn Cố Tiên.

Sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, đoàn thương buôn lại tiếp tục tiến về phía trước.

Ánh mặt trời chói chang từ từ lặn về phía tây, làn gió mát của ánh chiều tà cuối ngày thổi bay cái nóng thiêu đốt kéo dài cả ngày.

Người đánh xe ngựa thích ý tựa người vào thùng hàng và trò chuyện với những người khác.

"Thật yên tĩnh, trên đường không có ma thú. Nơi này thật khác với phương bắc."

"Nghe nói bên đó thường xuyên xảy ra thảm họa do ma thú gây ra, nơi này ổn định hơn rất nhiều."

"Sau chuyến đi này, tôi sẽ về quê và kết hôn với người mình yêu."

Bên trong cổ xe ngựa ma pháp, Phổ Phổ đang mơ màng ngủ gục. Cố Tiên dùng một tay chống sườn mặt của mình, nhắm mắt dưỡng thần.

Đối diện với hai người, Ilos đang vùi mình trong chăn đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:

"Máu."

Cố Tiên mở mắt ra.

"Đợi đã, đó là cái gì vậy?!"

Đoàn thương buôn bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động ồn ào và kinh hô, Cố Tiên nhìn ra ngoài.

Một bên đường có một mảnh rừng rậm.

Mặt trời chìm vào bóng tối phía sau khu rừng, ánh chiều tà của hoàng hôn đang bị diện tích của rừng rậm nuốt chửng. Một chiếc xe ngựa lộng lẫy bị ngã bên đường, máu tươi thấm ướt vào thân xe bị hư hại, những hương liệu đắt tiền trộn lẫn với máu tươi khiến mọi người phải cay mũi.

Bùn đất đã nhiễm thành một mảng đỏ tươi, có một sinh vật to lớn giống như con hổ với cơ bắp dữ tợn. Bốn cây đao pháp sắc nhọn cắm sâu vào lòng đất. Những móng vuốt dính đầy máu trộn lẫn với thịt vụn, giờ đây không thể nhìn ra ngoại hình của người xấu số nào đó.

Hô hấp của người dẫn đầu đoàn thương buôn ngưng đọng trong vài giây.

Ma thú!

Sinh vật này so với dị tộc còn muốn nguy hiểm hơn, thứ này đã hoàn toàn sa ngã và không có nhân tính. Người dẫn đầu đoàn thương buôn kinh hãi nhìn máu tươi nhỏ giọt từ răng nanh của nó. Máu tươi pha lẫn nước dãi của nó chảy xuống mặt đất tạo thành thứ nước đặc sệt.

Chủ nhân của cỗ xe đó đã bị gϊếŧ từ lâu, bị ma thú gặm cắn cho đến khi chỉ còn lại vài mảnh xương.

Người dẫn đầu đoàn thương buôn miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, nhưng tiếng kinh hô của vài người trong đoàn thương buôn đã thu hút sự chú ý của ma thú. Nó từ từ quay cái đầu to lớn của mình và nhìn thẳng vào đám đông đang hoảng loạn bằng một đôi mắt đỏ như máu.

Cố Tiên mở miệng nói vài chữ "ở chỗ này đợi" rồi lập tức nhảy xuống xe.

Ilos ngồi thẳng lưng và nhìn qua cửa kính. Hắn nhìn bóng dáng mảnh khảnh trong chiếc áo choàng bạch kim nổi bật giữa đám đông đang hoảng loạn và bình tĩnh đứng ở phía trước đoàn thương buôn.

Bộ dáng đẫm máu của ma thú trông đáng sợ, nhưng sự xuất hiện của vị ma pháp sư lại khiến đám đông như được tiêm một liều thuốc an thần trấn an.