[Xuyên Thư] Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Cứu Vớt Nam Chính

Chương 13

Mọi người trong đoàn thương buôn không ngừng lui về phía sau, từng đôi mắt sợ hãi và cầu xin nhìn về phía Cố Tiên.

Người dẫn đầu đoàn thương buôn từ bên hông rút ra một thanh đao: "Tập hợp! Bảo vệ ma pháp sư các hạ!"

Một vài người lao tới, mặc dù sợ hãi nhưng họ cũng biết rằng sức chiến đấu mạnh nhất của họ là vị ma pháp sư trẻ tuổi này.

Tuy nhiên, ma pháp sư cần có thời gian để thi triển pháp thuật và lực phòng thủ cực kỳ yếu trong lúc niệm chú. Một khi bị ma thú tiếp cận, chỉ có một con đường duy nhất là chết.

"Xin ngài hãy lùi lại." Người dẫn đầu đoàn thương buôn quay đầu xe ngựa. "Chúng tôi sẽ giúp ngài câu giờ thi triển pháp thuật."

Vừa dứt lời, một cơn cuồng phong ập đến bên cạnh ông.

Mọi người trong đoàn thương buôn trợn to hai mắt, lưỡi kiếm cuồng phong sắc bén cắt xuyên không khí, giống như thanh kiếm sắc bén của Vị Thần Ánh Sáng. Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay, khi bay ra khỏi lớp vỏ, nó biến thành một luồng mưa kiếm không thể ngăn cản.

Gió lốc xuất hiện, nhưng họ thậm chí không hề nghe thấy thanh âm niệm chú của vị ma pháp sư!

——Tuy nhiên, dưới lưỡi kiếm gió gần như cắt đứt hàng chục vết nứt sâu trên mặt đất. Con ma thú không hề bị thương tổn, nó chỉ uể oải gầm gừ vài tiếng và nhìn chằm chằm vào Cố Tiên bằng đôi mắt màu đỏ như máu.

Giây tiếp theo, bộ lông của nó bị cuồng phong hất tung. Trong nháy mắt, thân thể to lớn của nó bay lên không trung và lao thẳng về phía Cố Tiên như một viên đạn đại bác hạng nặng!

Ma thú hệ phong miễn nhiễm với cuồng phong.

Góc áo choàng bạch kim của Cố Tiên bị đẩy ra, những tiếng kinh hãi của đoàn thương buôn vang lên không ngừng. Tuy nhiên, khuôn mặt của Cố Tiên vẫn bình tĩnh như nước.

Những chiếc răng nanh dữ tợn của ma thú ở ngay trước mặt, cậu có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên cơ thể của nó. Bộ lông xù lẫn với quần áo rách nát của con người.

Đôi mắt xanh lam băng giá của vị pháp sư trẻ tuổi, trong nháy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Xoạt——

Những ngọn cỏ và vùng bùn đất lầy lội dường như bị một trận băng tuyết quét qua, khắp nơi bao phủ bởi sương giá lạnh lẽo.

Băng lạnh dâng lên từ mặt đất và xé rách cơ thể của con ma thú. Lớp băng dày đóng băng đôi mắt đỏ tươi đang hoảng sợ của nó, máu tươi bắn tung tóe như mưa. Nhưng trước khi chạm vào đất đã ngưng tụ thành những bông hoa máu bằng băng.

Sinh mệnh của nó, vĩnh viễn nằm trong lớp băng không bao giờ tan chảy.

"..."

Nhiệt độ giảm mạnh, có thể nhìn thấy hàn khí xanh lam ngưng tụ trong không khí bằng mắt thường. L*иg ngực của người dẫn đầu đoàn thương buôn không ngừng phập phồng.

Ma pháp vô chú!

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã có thể thi triển hai ma pháp mà không cần niệm chú. Ở đế quốc, có bao nhiêu vị ma pháp sư có thể làm được như vậy?

Chẳng lẽ, đây là ma pháp sư vĩ đại đến từ hoàng gia?

"Được cứu rồi!"

Một tiếng kinh hô phá vỡ sự im lặng trong đoàn thương buôn, sau đó đám đông nhảy lên vui sướиɠ và vây quanh Cố Tiên.

"Chính là ma pháp sư đại nhân đã cứu chúng ta!"

"Cảm ơn ngài, ma pháp sư các hạ!"

Những lời cảm kích hết đợt này đến đợt khác vang lên, có người bước tới và nói: "Ma pháp sư đại nhân, ngài so với Yige gì đó lợi hại hơn rất nhiều!"

"Đúng vậy, cái người gọi là thủ tịch gì đó còn không bằng tiểu hài tử. Thật là mất mặt!"

"Nếu như Yige mà ở đây, e rằng hắn đã sớm bị ma thú đánh bại. Thật may mắn, ma pháp sư đại nhân ở đây cứu mạng chúng tôi!"

Tin tức ma pháp sư thủ tịch Yige bị đánh bại bởi một tân học sinh của học viện ma pháp đã lan truyền khắp đế quốc. Ngay cả đoàn thương buôn ở biên giới cũng biết đến, đây thật sự là một chủ đề sốt dẻo nhất từ trước đến nay.

Sau khi chen qua đám đông, đi đến phía Cố Tiên đang trầm mặt. Người dẫn đầu đoàn thương buôn cung kính nói:

"Ma pháp sư các hạ, ngài đã cứu mạng cả đoàn xe và là ân nhân của chúng tôi.”

"Xin hỏi, tên của ngài là gì?"

Cố Tiên có thể nói cái gì? Cậu chỉ có thể cười cười nói:

"Ngại quá, tôi chính là Yige."

Mọi người trong đoàn thương buôn: "..."

Trong bầu không khí im lặng, lúng túng và gần như ngưng đọng. Người dẫn đầu đoàn thương buôn nhanh chóng phản ứng và nói lớn: "Thì ra là thủ tịch các hạ! Ma pháp vừa rồi của ngài thật là kinh diễm. Quả nhiên chỉ có ngài mới có thể làm được điều này."

"Đúng đúng, không hổ danh là thủ tịch. Chỉ có ngài mới có thể dễ dàng làm được, người thường không thể nào làm được!"

"Cám ơn thủ tịch đại nhân đã cứu mạng chúng tôi!"

Bầu không khí căng thẳng đã dịu đi phần nào. Mọi người trong đoàn thương buôn nhìn trộm vẻ mặt của vị thủ tịch trẻ tuổi. Nhìn thấy cậu chỉ mỉm cười ôn hoà, bọn họ lập tức tăng thêm không ít độ hảo cảm.

Theo lời đồn, vị thủ tịch bị tân học sinh của Học Viện Ma Pháp đánh bại một cách thảm hại. Đồng thời bị trọng thương rơi vào hôn mê, chức thủ tịch bị đánh đến mức mất hết thể diện... Bọn họ cảm thấy vị thủ tịch trước mặt không đến nỗi khốn khổ như vậy.

Chẳng lẽ lời đồn là sai?